*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không có Umbridge, cũng không có chuyện vòng dây chuyền bị phù phép khó hiểu [vụ ngộ độc rượu sau đó đương nhiên sẽ càng không có], mọi chuyện đều diễn ra theo đúng quỹ đạo vốn có. Trận đấu Quidditch đầu tiên của mùa giải, Gryffindor đại thắng Slytherin, điểm số chênh lệch lớn đến mức tất cả các cầu thủ của Slytherin gần như không rời khỏi cọc cầu môn của mình. Hermione không chút tiếc lời khen ngợi sự thể hiện của Harry, bởi vì nhờ trận đấu kết thúc sớm mà cô nàng không phải nhìn thấy cái đầu bóng mượt màu bạch kim kia. Theo lời của cô nàng, “Hai người bồ khiến đầu óc của mình cũng trở nên xấu xa rồi, Harry!” Vì thế cuối cùng Harry cũng có thể yên tâm, dù thế nào nó đều tin tưởng suy nghĩ và lựa chọn của Hermione.

Chương trình học cũng trôi qua vô cùng thuận lợi. Harry không biết rốt cuộc nhờ thực lực của nó đã thuyết phục được các giáo sư, hay là Voldemort đã ngầm nói giúp nó mấy câu, dù sao thì thời gian lên lớp của nó chưa từng được tự do như vậy. Về sau, nó dứt khoát lên học cùng chương trình với năm thứ bảy luôn, bởi vì nó thực sự không có kinh nghiệm dự thi N.E.W.Ts. Voldemort từng không nghiêm túc đề nghị để hắn yêu cầu Cục Sát hạch Pháp sư và Phù thủy tổ chức riêng một kỳ thi cho nó, nhưng bị nó nghiêm khắc bác bỏ.

“Lúc nào em cũng có một sự cố chấp khó hiểu.” Voldemort bình luận.

“Chẳng lẽ em còn chưa đủ gây chú ý sao?” Harry nói. Lúc này hai người bọn nó đang ở trong văn phòng giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám tiến hành học bổ túc như thông lệ. Nó vẫy đũa phép khiến cái cây trước mặt lập tức nở hoa. “Em biết anh thừa sức làm được, nhưng không cần đâu.” Nó lại bổ sung một câu.

Voldemort đứng cạnh nó, điểm đũa phép. Cành cây lập tức lớn hơn, bông hoa kia cũng biến thành một chuỗi hoa rủ xuống. “Có gì mà không được? Lúc ta bằng tuổi em – không, chính xác là còn nhỏ hơn cả em bây giờ – đã nghĩ đến làm thế nào để có thể trở nên nổi bật, làm thế nào để có thể bất tử rồi.” Giọng điệu của hắn vô cùng thản nhiên.

Harry chợt khựng lại, sau đó nhìn người phía sau thật sâu. Voldemort rất ít khi đề cập đến những chuyện trước kia, nhưng nghe lời nói hắn nói, có vẻ như hắn đã sớm có hứng thú với chuyện kia rồi. “Lúc lớn bằng em, anh đã là Chúa Tể Hắc Ám rồi mới phải chứ?”

“Em thật đúng là không lúc nào không nhớ tới chuyện này!” Voldemort cười khẽ. Hắn nói là tuổi cơ thể, mà Harry lại nói đến tuổi tâm lý. Tính tuổi cả hai đời, Harry cũng đã hơn ba mươi, mà hắn lúc đó đã ở trong thời kỳ điên cuồng lôi kéo thuộc hạ. “Được rồi, lần này em thắng.”

Harry nghe được giọng điệu thỏa hiệp của hắn, hừ một tiếng, không nói gì nữa, tiếp tục tập trung thực hiện phép Biến hình với cái cây. “Có thể cho nó ra quả không?” Kết quả nó chỉ biến ra được một đống tua rua. Nó nhăn mày, “Em cảm thấy thực hiện phép biến hình với động vật vẫn thú vị hơn.”

“Cũng không hẳn.” Voldemort lập tức phản đối, “Nếu biến thành động vật thì phải lưu ý tránh quái vật Chimera (1) hoặc là Quintaped (2) – ta phải nói là, đám quái vật này vẫn nên tránh đụng độ thì hơn.” Đương nhiên ý hắn không phải là Harry không có khả năng đối phó với chúng, nhưng chắc chắn sẽ có nguy hiểm.

“Được rồi.” Harry bĩu môi, không cam lòng nói. “Có Quintaped thật à?” Nó thắc mắc. “Không phải trong sách nói Hòn đảo Buồn Chán không có trên bản đồ sao?”

Voldemort hạ quyết tâm, về sau hắn sẽ không bao giờ nhắc đến những chuyện thế này trước mặt Harry nữa. Cậu bé luôn có ham muốn mạo hiểm trong người, quả nhiên vẫn là Gryffindor! Hắn chớp mắt, trước khi Harry hỏi tiếp liền lấy ra một đồ vật: “Ta đã kiểm tra, toàn bộ pháp lực của nó đã tiêu tán.”

Giữa bàn tay mở rộng của hắn là hai chiếc nhẫn có hình thù kỳ lạ. Cạnh nhẫn bình thường thường trơn nhẵn, nhưng hai chiếc nhẫn kia lại như bị tách ở giữa, nét vỡ rất sắc nét, nhưng hình thù lại rất kỳ quái, giống như…

“Tia chớp!”

Harry kinh ngạc kêu lên. Nó lập tức ném luôn chuyện cái cây ra sau đầu, nhìn chằm chằm hai chiếc nhẫn kia. Lần đầu tiên nhìn thấy cái nhẫn, nó chỉ cảm thấy tên cái nhẫn thật kỳ quái, còn rất rộng nữa. Không ngờ cái tên Amarte đó còn có ý nghĩa như vậy – sau khi thành công dung hợp linh hồn, cái nhẫn sẽ tự động tách làm hai?

“Vết thẹo trên trán em biến mất hẳn là chuyển đến chiếc nhẫn này.” Voldemort nói. Sau đó hắn hơi hơi nhíu mày, “Hình thù thế này xem ra đeo vào sẽ hơi khó chịu đây.”

Không đợi hắn nói xong, Harry liền cầm lấy một chiếc nhẫn, rồi kéo tay trái của Voldemort sang. Tuy rằng Voldemort nói ma lực của chiếc nhẫn đã hoàn toàn bị triệt tiêu, nhưng chiếc nhẫn vẫn dựa theo kích thước ngón tay hắn mà biến đổi vừa như in. “Anh dám tháo ra xem!” Nó hung tợn nói.

“Em nhanh tay thật đấy!” Voldemort bật cười. Hắn cũng cực kỳ nghiêm túc, đặt cây đũa phép hiếm khi nào rời tay xuống, dùng tay không cẩn thận đeo chiếc nhẫn còn lại vào tay Harry. “Chính em nói không được tháo ra đấy nhé, nếu ngày nào đó ta phát hiện ra…”

Harry hơi kiễng mũi chân, đặt lên môi đối phương một nụ hôn, thành công ngăn lại câu nói đang dở dang, sau đó hai người chuyển thành nụ hôn sâu. Lúc tách ra, Harry nhìn xuống chiếc nhẫn màu đen trên tay mình, khóe miệng không nhịn được mà nhếch cao.

Voldemort giả bộ không sao hiểu được phản ứng này của nó. “Chiếc nhẫn này đẹp lắm sao? Sao em lại vui vẻ như vậy?”

“Không.” Harry lắc đầu, “Em chỉ đang nghĩ đến lời tiên tri trước kia. Khó khăn lắm giáo sư Trelawney mới nói ra được một lời tiên tri chân chính – hai người chúng ta không thể cùng sống. Nhưng bây giờ, chúng ta lại sống chết có nhau, nếu cô ấy mà biết được chắc sẽ thất vọng lắm đấy.”

“Có lẽ.” Voldemort không hề có chút hứng thú nào với Trelawney. Trước kia đúng là hắn có chút sợ hãi, nhưng bây giờ hắn đã hoàn toàn không còn để trong lòng. Hắn nhìn sang Harry, vẻ mặt có thể nói là vô cùng dịu dàng: “Trước kia ta từng nói, ta thà rằng chưa từng nghe thấy lời tiên tri đó. Em cũng đã nói, là chính ta lựa chọn em, là chính ta khiến cho lời tiên tri ấy thành sự thật. Nếu như vậy, ta có thể nói lời tiên tri kia đã bị phá bỏ rồi không?”

Harry nhìn thẳng vào đôi mắt đen như mực của đối phương. Người này trước nay đều không dễ dàng thỏa hiệp, bây giờ cũng như vậy. Nhưng đây đúng kết quả mà nó mong muốn, là mục tiêu mà nó đã tìm mọi cách đạt được từ sau khi quay về quá khứ. Cuối cùng Voldemort đã thành công, chính nó cũng đã thành công. Harry vòng tay qua cổ đối phương, kéo hắn xuống, áp lên môi hắn một nụ hôn. Trong lúc ý thức dần tan rã, nó mơ mơ hồ hồ nghĩ đến lời tiên tri về người thứ mười ba của giáo sư Trelawney – mười ba người ăn tối cùng nhau, người đầu tiên đứng lên sẽ bị chết. Nhưng có sao đâu chứ? Dù đó có là sự thật, hai người bọn nó cũng là đứng lên cùng lúc; Càng đừng nói đến lời tiên tri đó có thể thành sự thật hay không…

Kỳ thật Harry còn sót mất một điểm. Sau khi trở về quá khứ, nó đã không chọn học môn Tiên Tri, Hermione cũng chỉ đề cập mấy câu về lời tiên đoán sẽ có học sinh tử vong của giáo sư Trelawney cùng lời tiên đoán về điềm xấu mà Hermione gặp phải khi nhìn thấy báo tuyết, cho nên nó cũng không rõ mọi chuyện lắm. Đúng là Hermione đã từng nhìn thấy báo tuyết, đó chính là Voldemort không kiên nhẫn dùng bùa Ảo ảnh lúc Hóa thú – hắn muốn vào Rừng Cấm tìm Nagini [con rắn không ngoan ngoãn chịu nằm trong ống dẫn nước chờ hắn]. Nếu là trước đây, có lẽ đó đúng là một lời tiên đoán tử vong chính xác [ngẫm mà xem, Chúa Tể Hắc Ám tôn sùng thuần huyết với một Muggle!]; Thế nhưng hiện tại, giống như là để chứng minh lời Voldemort nói là đúng – lời tiên tri là dùng để bị phá vỡ – vận mệnh của rất nhiều người đã thay đổi, bao gồm cả Hermione.

Đương nhiên, dù cho giáo sư Trelawney biết chuyện này, bà cũng không cách nào phản bác. Lời tiên đoán của bà cũng không chỉ có một cái trước kia đó, nhưng lần ấy lại không một ai nghe thấy.

*

Thời gian chầm chậm trôi qua, thời tiết ngày càng lạnh giá, sân trường trở nên đông cứng như đá, những nơi nhiều người qua lại tuyết đều bị dẫm thành băng. Giữa tháng mười hai, các học sinh lại có cơ hội được đi thăm làng Hogsmeade.

Harry gặp lại chú Sirius lần đầu tiên kể từ sau kỳ nghỉ hè. Nhìn ba đỡ đầu của nó có vẻ như không tệ lắm, thấy chỉ có Harry và Hermione tới gặp thì càng thêm vừa lòng – chú ấy luôn luôn không không thích Tom. Giống như bình thường, chú Sirius mua cho bọn nó một bọc kẹo cùng sô cô la lớn ở tiệm Công Tước Mật, sau đó dẫn bọn nó đến quán Ba Cây Chổi uống một ly bia bơ nóng hổi.

“A, thật thoải mái.” Harry bưng lấy cốc thủy tinh lớn lên, thỏa mãn cảm thán. Nó ở trong thế giới ký ức một năm, lúc Voldemort học năm thứ năm, khi đó Hogsmeade đang trong trạng thái giới nghiêm, đã lâu nó không được thưởng thức mùi vị thơm ngon này.

Chú Sirius thông qua những lá thư nó gửi cũng đã hiểu được trong một năm mất tích Harry đã trải qua những việc như thế nào. Mới đầu chú ấy không sao tin được, nhưng sau khi thấy được những bằng chứng xác thực, cuối cùng chú cũng hiểu có một số chuyện đã được xác định. Nhưng mà dù có như vậy, chú ấy vẫn không thể nào có thiện cảm với Voldemort. Cho nên chú ấy chỉ cười cười, không hề nói ra suy nghĩ của mình, chú không muốn con đỡ đầu của mình phải khó xử [có trời biết Harry đã phải gánh trên vai nhiều trách nhiệm nặng nề thế nào!]. “Harry, năm nay con đón Giáng Sinh với chú nhé? Hội Phượng Hoàng đã lâu không họp rồi. Mà dù có họp đi chăng nữa, chú nghĩ hẳn là cụ Dumbledore sẽ không có ý kiến gì với sự xuất hiện của con đâu.”

Harry lập tức gật đầu. Sau khi trở về quá khứ, nó rất muốn được đón Giáng Sinh với ba đỡ đầu một lần!

“Như thế không sao chứ?” Hermione hớp một ngụm bia bơ, “Tính tình chú Regulus thế nào ạ? Nếu con đoán không nhầm, lần trước Harry đến đó chưa từng gặp mặt chú ấy đúng không ạ?”

Harry kinh ngạc nhìn cô bé. Sao Hermione lại biết Regulus đang ở Căn nhà số 12 quảng trường Grimmauld? Nó còn chưa nói chuyện này với cô bé mà!

“Chú ấy…” Sirius theo bản năng trả lời, sau đó chợt hồi phục tinh thần, vẻ mặt sửng sốt: “Sao con biết?” Chú vừa hỏi vừa nhìn sang Harry, phát hiện con đỡ đầu còn ngạc nhiên hơn cả mình.

“Voldemort từng nhắc qua, con cũng từ đó mà đoán ra được một chút chuyện.” Hermione nói đơn giản.

Đoán ra được? Nếu là Hermione, chuyện này đúng là có khả năng. Harry ngậm miệng đang há to ra lại.

Nhưng vẻ mặt của chú Sirius càng thêm khiếp sợ. “Voldemort… nhắc qua? Hắn nhắc qua… với con?” Sao hắn lại có dự cảm không tốt thế này? Hắn thực sự rất hài lòng với Hermione, trong lòng luôn mang một hy vọng có thể ghép cô bé thành đôi với Harry. Nhưng dù cho chuyện này không thể thành công thì cô bé cũng không về phe với Voldemort chứ?

“Đúng vậy.” Hermione tỏ thái độ không muốn nhiều lời. Sau đó cô nàng quay lại đề tài ban đầu: “Nói thật, chú Sirius, con cảm thấy tốt nhất là chú nên mời cả Voldemort nữa.” Thấy người sau chuẩn bị phản bác, cô nàng lập tức nói tiếp: “Bởi vì dù chú không mời hắn cũng sẽ đến – chỉ cần Harry đi.”

Harry lại há miệng, sau đó ngầm thừa nhận lời Hermione nói là thật. Lễ Giáng Sinh chỉ được nghỉ hai, ba tuần, hơn nữa sinh nhật Voldemort cũng trùng vào thời gian đó…

“Chú… Sao có thể như vậy được?” Chú Sirius gần như thở dốc. “Chú là ba đỡ đầu của Harry cơ mà! Hắn sao có thể…?”

“Đúng vậy, chú là ba đỡ đầu.” So với biểu hiện kích động của chú ấy, Hermione lại càng thêm bình tĩnh, cũng không tranh cãi.

Giọng điệu bình tĩnh của cô nàng khiến chú Sirius nhớ lại quãng thời gian sống trong Azkaban cũng vì cái tính khí nóng nảy, bốc đồng của mình, chuyện này khiến hắn có cảm giác mình không xứng đáng làm ba đỡ đầu của Harry. “Dù sao chú nhất định sẽ không… Tuyệt đối không!” Chú vung hai tay.

“Được rồi, con biết rồi.” Hermione chậm rãi uống bia bơ, “Nhưng con phải nhắc nhở chú một câu, chuyện gì Voldemort cũng đều biết hết… Trước kia chú từng nói với hắn rất nhiều chuyện.”

“Cái gì?” Dự cảm xấu trong lòng Sirius càng tăng. “Chú gặp hắn khi nào…?” Hắn chưa từng chính thức giáp mặt Voldemort nói chuyện đúng không? Nói gì đến nói rất nhiều chuyện?

“Tom!” Harry nhịn không được mà lên tiếng nhắc nhở. Người bị Voldemort đùa cợt chắc chắn không chỉ có một.

Được lời nhắc nhở của Harry, Sirius lập tức nhớ đến lúc ở nhà ga ngày trước. “Thảo nào chú luôn có cảm giác ánh mắt của Rold và Tom rất giống nhau. Thì ra là cùng một người…” Nghĩ thông suốt chuyện này, vẻ mặt của chú liền trở nên phấn khích. Nhưng chú ấy vẫn chưa hề nghĩ đến một chuyện! Trong nhà có một người hoàn toàn phục tùng Voldemort, Regulus hẳn là sẽ không bị liên lụy vì thái độ khinh miệt Voldemort của hắn chứ?

Editor chú thích:

(1) Chimera: trong thần thoại Hy Lạp, quái vật Chimera (tiếng Hy Lạp: Χίμαιρα Chimaira) có xuất xứ từ vùng Tây Á, là con của quái vật Typhon và Echidna, và có họ hàng với chó ba đầu Cerberus và quái vật Hydra. Theo miêu ta, Chimera là quái vật có phần trước của loài sư tử, phần sau của loài bò sát và đuôi là một con rắn. Ngoài ra, trên lưng nó còn mọc ra một cái đầu dê và đầu rồng. Chimera có khả năng thở ra lửa. Chimera là một quái vật đáng sợ, vì phải nuôi ba miệng ăn nên nó ăn thịt bất kì người nào nó gặp.

(Cre: Wiki)

Chimera

(2) Quintaped (còn được gọi là MacBoon Lông Lá)

BPT phân loại: XXXXX

Quintaped là một con thú ăn thịt rất nguy hiểm có khẩu vị đặc việt thích ăn thịt người. Cơ thể treo tầm thấp của nó được bao phủ trong bộ lông màu nâu đỏ dày, cũng như năm chân và kết thúc phía dưới cùng là bàn chân quẹo thọt trông như bị tật. Quintaped chỉ được tìm thấy trên Hòn đảo Buồn Chán (The Isle of Dear) ở ngoài khơi mũi phía bắc của Scotland. Nơi này đã không được phác họa địa đồ vì lý do này.

(Cre: Fantastic Beasts and Where to Find Them)

Dịch: thất lạc thần miếu)

quintaped

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play