Mẩu giấy da bên trong cũng bắt đầu bằng chữ cái tương tự và ký hiệu đũa phép biểu tượng của Bộ Pháp Thuật, sau đó mới đến nội dung chính.
Lệnh điều tra số 187 của Bộ Pháp Thuật:
Bởi vì ba người Harry James Potter, Tom Carl King, Mar Veromca Roald đồng thời mất tích gây ảnh hưởng nghiêm trọng, Bộ Pháp Thuật quyết định ra mặt điều tra nguyên nhân ba người mất tích, thành lập tổ điều tra đặc biệt, đến Hogwarts vào ngày mùng ba tháng bảy, tiến hành tìm kiếm không giới hạn thời gian, yêu cầu toàn thể nhân viên trong trường ra sức phối hợp.
Đằng sau còn có một danh sách nhỏ, ghi tên những thành viên trong tổ điều tra đặc biệt. Tổ trưởng hiển nhiên là Tân Bộ trưởng xuất thân từ Thần Sáng, các thành viên còn lại phần lớn làm việc trong văn phòng Thần Sáng, trong đó có Kingsley Shacklebolt, Frank Longbottom. Phía dưới in vài con dấu, chứng tỏ lệnh điều tra này cấp bậc rất cao. Con dấu cuối cùng là chữ cái viết tắt tên Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật, chữ ký tay của Bộ trưởng, cùng với ngày ký – hôm nay.
Cụ Dumbledore cẩn thận đọc, thấy Chester làm việc rất cẩn trọng. Danh sách những người hắn phân công vào tổ điều tra nếu công bố ra ngoài tuyệt đối sẽ không có ai hoài nghi sự công bằng của hắn. Chỉ có một điểm kỳ quái, là cụ Dumbledore trước đây chưa từng biết người nào tên Chester. Một Tử Thần Thực Tử trung thành như hắn sao một chút ấn tượng cụ cũng không có? Lại càng không cần nói đến một người nhanh nhạy, thông minh như hắn. Thêm vào đó, Chester rất được Voldemort tín nhiệm, nếu không có người âm thầm giúp đỡ phía sau, hắn ta không thể nào nhanh chóng lập được công danh, có được uy tín, tiến tới đoạt được chiếc ghế Bộ trưởng được.
Sự thật chứng minh suy đoán của cụ không sai. Trong bản Nhật Báo Tiên Tri được giao tới ngày hôm sau, dự thảo lệnh điều tra của Bộ Pháp Thuật được in ngay ở trang nhất, còn kèm cả ảnh chụp chung cả tổ điều tra. Chester đứng chính giữa, vẻ mặt bình tĩnh điềm nhiên, nhìn qua thấy ít nhất có một điểm Skeeter nói đúng, chỉ có những từ ngữ như tuổi trẻ tài cao, gặp nguy không hoảng mới có thể hình dung về hắn, cụ Dumbledore tự giễu nghĩ.
Cùng lúc đó, lệnh điều tra cũng đã được sao chép gửi tới tay vài người. Vợ chồng Lestrange vô cùng vừa lòng, hai người có thể tưởng tượng được, lão Dumbledore sẽ không tình nguyện làm theo. Lucius Malfoy lại không thể nào khoái trá nổi, bởi vì lão lại một lần nữa bị loại ra khỏi cuộc họp của nhóm Tử Thần Thực Tử nòng cốt [thái độ của Bellatrix đã cho thấy điều này]. Nhưng lão không thể không thừa nhận, đây đúng là một chiêu rất hay; không nói đến việc có tìm được người hay không, thái độ trung lập thế này mới có vẻ công tâm nhất, như thế chắc chắn sẽ nhận được sự ủng hộ. Về phần Snape, y đã nghi ngờ thân phận gián điệp của mình bị bại lộ từ lâu rồi [ít nhất khẳng định là Chúa Tể Hắc Ám đã biết, y đã vài lần nhận được ám chỉ], chiêu này của Chester quả thực như đánh thẳng vào mặt y.
Ngày hôm sau, từng đàn cú mèo lũ lượt bay về phía tòa soạn báo và Bộ Pháp Thuật. Có người nói, điều tra Hogwarts không khác gì một hành động làm bẩn trường học; cũng có người nói, chính phủ Fudge đã không còn, chính quyền Bộ Pháp Thuật mới nên lập tức đưa ra hành động chứ không phải để đến khi tình thế trở nên nghiêm trọng mới nghĩ đến việc cứu vãn.
Còn có một phần đông đảo ý kiến cho rằng, hiện giờ các học sinh đều không ở Hogwarts, việc điều tra nơi này là tất yếu. Về việc Bộ Pháp Thuật có thiên vị hay không, từ danh sách tổ điều tra được công bố, những người không biết rõ nội tình thấy đa số người trong đây là người ở phe trung lập [tỷ như ngài Bộ trưởng, Rufus Scrimgeour, Gawain Robards], cho nên vô cùng kỳ vọng vào kết quả điều tra. Mà Hội Phượng Hoàng và Tử Thần Thực Tử đều tự hiểu, trong danh sách kia cũng có người của mình, cho nên cả hai bên không có dị nghị gì. Tuy rằng Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật trên thực tế là Tử Thần Thực Tử, nhưng Hội Phượng Hoàng cũng đã sớm tìm khắp các ngóc ngách ở Hogwarts, rất khó nói phe nào chiếm được ưu thế trong chuyện này.
Hiện giờ lực chú ý của mọi người đều bị chuyện này hấp dẫn, mà không một ai biết chuyện xảy ra ở dưới lòng đất Hogwarts.
“Tỉnh, tỉnh!” Harry không ngừng gọi. Đầu óc nó choáng váng, cả người không chút sức lực, nhưng nó không có tâm trạng để ý tới. Voldemort vẫn không nhúc nhích nằm đó, cơ thể cứng ngắc, lạnh băng, sắc mặt tái nhợt mà bình thản – nếu dùng một câu không được tốt đẹp để hình dung, thì hắn trông như người đã chết vậy. Nếu không phải hắn còn thở thì có lẽ Harry đã cho rằng hắn chết thật rồi.
Harry cúi người nhìn, nắm chặt tay Voldemort, dường như muốn thông qua hành động này để truyền hơi ấm sang cho hắn [tuy rằng chính nó trông chẳng khỏe mạnh hơn là bao]. Hơn nữa động tác này nó làm cũng không được lưu loát, có lẽ do nằm quá lâu, tay chân của nó không chịu nghe theo sự điều khiển nữa rồi.
Lúc mới đầu nó vô cùng sợ hãi. Nó vừa tỉnh lại, Tom trẻ tuổi kiên định giơ cao con dao, rồi đột ngột chuyển đến cảnh tượng ngay trước khi nó hôn mê, quả thực khiến nó hoài nghi giấc mơ và hiện tại đang đan xen vào nhau. “Tỉnh lại, Tom… Voldemort… Anh làm sao thế?”
Sau đó Harry nhớ tới vết thương mãi không khỏi của mình, lại nhớ đến nó từng nhìn thấy chính mình phóng ra thần chú Cắt Sâu Mãi Mãi. Nó vội vàng vén áo Voldemort lên [không có dấu vết gì cả], thở phào một hơi, vết thương trong ký ức quả nhiên không kéo dài đến hiện thực. Sau đó nói nhớ tới mình, cúi đầu nhìn, vết thẹo dài trên ngực cũng đã biến mất, tựa như chưa từng tồn tại.
Nhưng vì sao nó đã tỉnh mà Voldemort vẫn còn hôn mê? Harry ngồi không yên. Nó nhìn quanh bốn phía, căn phòng vẫn lộng lẫy nguy nga, đèn đuốc sáng trưng như trước. Ánh mắt nó dừng lại ở một vật rất nhỏ đặt trên bàn. Nghỉ hè năm thứ tư, Voldemort đến Sở Bảo Mật, lúc trở về cầm theo vật này [nhân viên là Tử Thần Thực Tử trong Sở Bảo Mật đã thay hắn giải quyết hậu quả sau đó]. Nó vẫn nhớ như in hai người bọn nó sử dụng cái nhẫn này để đồng thời mở linh hồn [đây là điều kiện duy nhất để khởi động cái nhẫn], sau đó… nó liền trở về năm 1942.
Harry vội vàng nhảy từ trên giường xuống. Lực quá lớn, động tác lại đột ngột, thiếu chút nữa nó đã ngã nhào xuống đất. Nó lảo đảo vài bước, mất một lúc mới bớt váng đầu hoa mắt, kiểm soát được đôi chân mềm nhũn của mình đi tới chỗ cái bàn.
“Hắn sẽ tự tỉnh.” Ngay lúc Harry cầm cái nhẫn lên, một giọng nói đột ngột vang lên từ phía sau. Nó giật mình quay phắt người lại, nhưng không thấy bất kỳ một ai. Sau nó mới ý thức được, giọng nói vừa rồi là của Slytherin. Có lẽ ông ấy đã ếm một thần chú lên cái nhẫn, bất kỳ người nào cầm cái nhẫn lên trước đều sẽ nghe được lời nhắc nhở như vậy. Bọn nó từ ngoài đại sảnh vào được trong căn phòng này tám phần cũng là nhờ Slytherin làm.
Nghĩ đến đây, Harry dần lấy lại bình tĩnh, cẩn thận quan sát cái nhẫn. Nó vẫn y như cũ, phản quang dưới ánh nến, khắc chằng chịt những ký tự cổ đại khó hiểu. Nhưng có một chút biến đổi, ở chính giữa chiếc nhẫn bị nứt thành một đường, giống như có thể dễ dàng tách thành hai nửa.
Harry chưa từng thấy kiểu nứt này, trong lòng lo lắng. Vật này sẽ không bị vỡ chứ? Nếu nó hỏng, lẽ nào Voldemort sẽ không thể tỉnh lại? Nó vừa nghĩ đến đây tay liền phát run, vội vàng đặt cái nhẫn về chỗ cũ. Sau đó nó lại nhìn chằm chằm cái nhẫn một lúc lâu mới đi về bên giường, ngồi xuống ghế đẩu. Từ vị trí này, nó có thể nhìn thấy được hơn nửa khuôn mặt Voldemort.
Nó quay lại khoảng thời gian thật lâu trước đây, quen biết Tom Riddle trước khi hắn mở Phòng Chứa Bí Mật. Lúc đầu không được thuận lợi cho lắm, nhưng sau vụ Phòng Chứa Bí Mật, quan hệ của bọn nó dần tiến triển. Nó không biết là do nó, hay do chính ký ức nhào nặn, nó đã mở được trái tim người kia. Nhưng ít nhất nó có thể khẳng định một chuyện, Tom Riddle không phải là người bất kể nguyên nhân mà giết chết bạn học hay ba mình. Ở thời khắc con dao kia đâm xuống, Tom đã đưa ra lựa chọn mới của mình. Không phải sự bất tử, mà là một thứ khác.
Harry nhớ lại những lời cụ Dumbledore nói với nó trong màn sương trắng ngày đó. Nó có thể lựa chọn trở về, cũng có thể lựa chọn lên một chuyến tàu lửa để đi tiếp. Đừng xót thương người chết, mà hãy thương xót những người đang sống, vì mục tiêu giảm bớt những linh hồn tật nguyền cùng những gia đình tan tác. Đến bây giờ nó không thể xác định được nó đã làm được điều ấy hay chưa, nhưng chắc chắn nó sẽ cố gắng hết sức mình. Cũng như cụ Dumbledore nói, nhà ga Ngã Tư Vua vô định, ký ức do nhẫn Amarte nhào lặn cũng mờ mịt, nhưng mắc gì nó lại không thật?
“Em từng nói với anh, suy nghĩ lại và sám hối đi. Có lẽ chuyện này rất khó xảy ra với anh, nhưng ít nhất anh có thể khiến cho những chuyện kia không lặp lại.” Harry nhẹ giọng nói. Với tính cách của Voldemort, phỏng chừng sẽ không bao giờ hắn có cảm xúc hối hận. Giống như trước kia hắn từng nói, từ trước đến giờ hắn chưa từng hối hận. Hối hận với hắn là một biểu hiện yếu đuối, thể hiện sự khuất phục. Nhưng hắn đã dùng hành động để chứng minh cho nó thấy, hắn sẽ không lặp lại sai lầm trước kia. Bây giờ Harry rốt cuộc đã hiểu, Voldemort nói hắn không hối hận nghĩa là thế nào – thứ cảm xúc này thật sự vô nghĩa, làm được gì mới là quan trọng.
Voldemort vẫn nhắm mắt, không hề phản ứng với lời nó nói.
‘Hắn tự tỉnh’ tức là sao? – Harry sốt ruột đứng lên – Lúc nào thì anh ấy mới tỉnh? Tỉnh bằng cách nào? Phải chăng đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh ấy không chịu nói ra tất cả? Dù là tình huống xấu thì ít ra vẫn tốt hơn là không biết gì! Có phải Slytherin đều chỉ thích nói một nửa, để người ta phải đoán nửa còn lại?
Harry đứng lên, định đi tới giá sách trong phòng tìm đọc. Nó không thể ngồi yên thế này được, chắc chắn nó có thể tìm được cách nào đó để giải quyết tình hình trước mắt. Có điều đúng lúc này, bụng nó lại kêu vang. Harry chợt nhận ra, thì ra nó đang rất đói bụng. Trước kia chưa bao giờ nó để ý đến chuyện này, bởi vì sẽ luôn có người chăm lo cho nó, thật đúng là bị làm hư mà. Voldemort thường không nói gì, nhưng hắn luôn chăm sóc cho nó rất chu đáo. Nó thề, lần này sẽ đến lượt nó chăm sóc cho hắn!
Ngày mùng ba tháng bảy, tổ điều tra đặc biệt của Bộ Pháp Thuật đúng thời gian đến Hogwarts. Với lý do công khai cực kỳ công tâm, còn có thêm vài phóng viên đi theo, bao gồm cả Rita Skeeter. Nhưng suốt một ngày không thu được gì cả. Thành viên tổ điều tra phân thành hai phe, phe Tử Thần Thực Tử thì nghi ngờ cụ Dumbledore đã tiêu hủy chứng cớ, mà thành viên Hội Phượng Hoàng thì kiên quyết nói nghi ngờ này không có căn cứ.
“Các người đang làm gì ở đây thế? Đã xảy ra chuyện gì?” Harry nhìn hai bên giằng co, kinh ngạc hỏi. Nó ở trong Phòng Chứa Bí Mật đọc tài liệu một ngày một đêm nhưng không tìm được nguyên nhân hợp lý giải thích chuyện Voldemort vẫn hôn mê bất tỉnh. Cuối cùng, nó tạm thời bỏ qua, nghĩ rằng có lẽ hỏi những người khác sẽ có thu hoạch gì khác, vì thế liền đi ra ngoài. Nó xác định ngày tháng từ đồng hồ trong Phòng Chứa, còn tưởng rằng giờ Hogwarts sẽ vắng hoe. Nào ngờ nó vừa xuống tới tầng một, phát hiện bên trong Đại Sảnh Đường đầy nhóc người đang tranh cãi.
“Harry Potter?” Tất cả mọi người đều sửng sốt. Rõ ràng bọn họ đã tìm khắp mọi ngóc ngách ở Hogwarts, Harry lại là một người sống sờ sờ như vậy [tuy sắc mặt nó tái nhợt, mắt thâm quầng, nhưng không thể nghi ngờ là rất khỏe mạnh], vậy sao bọn họ lại không tìm ra nó?
“Ai có thể nói cho tôi biết tình hình hiện tại là thế nào không?” Harry thấy không ai phản ứng [trừ tiếng máy ảnh không ngừng vang lên], vì thế hỏi lại. Nhưng trong lòng nó chợt dâng lên một dự cảm không lành, hình như đã xảy ra chuyện lớn gì đó. “Hermione?” Nó nhìn sang cô gái tóc nâu xù đang kinh hãi che miệng, cô bé chắc chắn sẽ cho nó một câu trả lời thỏa đáng.
“Harry!” Hermione lập tức chạy tới, ôm chặt lấy nó, nước mắt rơi như mưa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT