*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ta cảm thấy thương Harry vô cùng! Ôi, Harry bé bỏng của ta!!!

Xung quanh toàn một màu xám, cảm giác như đang trôi nổi; Chân lơ lửng giữa không trung, dường như không có một chút sức lực; Phía trước là dày đặc sương mù, hắn muốn đi tới phía trước, muốn xua lớp sương mù đi, nhưng ngay cả bàn tay vươn ra cũng chìm sâu vào. Cảm giác đau đớn mơ hồ, trước ngực co rút, hắn cúi đầu kiểm tra nhưng không sao nhìn thấy vết thương.

Ngay sau đó, tay như chạm vào một vật gì đó mềm mềm, trước mắt chợt xuất hiện một cành hương thảo (*) màu bạc. Sau đó Voldemort ý thức được, hắn đã tỉnh lại. Vật hắn sờ thấy là tấm chăn bông mềm mại, thứ hắn nhìn thấy là hình trang trí trên trần nhà, giống hệt cách trang trí trong căn phòng dưới Phòng Chứa Bí Mật. Sự mơ màng ban đầu qua đi, hắn lập tức suy đoán tình hình hiện tại: Hội Phượng Hoàng không có khả năng giành sự ưu đãi thế này cho một tù binh như hắn, hơn nữa nơi này cũng không thích hợp cho lắm, cho nên khẳng định là Harry đã đưa hắn đến tòa thành… Hắn theo bản năng sờ soạng tìm kiếm đũa phép, nhưng không thấy.(*) Hương thảo: tên khoa học là Rosmarinus officinalis, là loài cây nhỏ, cao 1-2m, phân nhánh và mọc thành bụi. Lá nhiều, hẹp, hình dải, dai, có mép gập xuống, không cuống, màu xanh sẫm và nhẵn ở trên, phủ lông rải rác màu trắng ở mặt dưới. Hoa xếp 2-10 ở các vòng lá, dài cỡ 1m, mài lam nhạt hơi có màu hoa cà với những chấm ở phía trong các thủy. Toàn cây có mùi rất thơm. Hương thảo được trông nhiều ở Nam Âu, Tây Á và Bắc Phi. (Nguồn: Wiki)

“Ngươi đã tỉnh.”

Một vật nhọn gì đó chạm vào cổ. Voldemort nghe thấy giọng nói liền biết người nói là ai, mà cảm giác quen thuộc kia hắn cũng chẳng thể quên được: là cây đũa phép bằng gỗ thủy tùng của hắn. Harry Potter đang cầm cây đũa phép của hắn mà chỉ vào hắn. Trong phòng hơi tối, không có ngọn nến nào được thắp lên, chỉ có ánh sáng lập lòe từ lò sưởi âm tường hắt ra. Ánh sáng xuyên qua tấm lưới sắt chắn trước lò sưởi hắt lên tường, ánh lửa đung đưa lúc mờ lúc tỏ. Ngực rất đau, toàn thân không chút sức lực, Voldemort quyết định nhắm mắt lại, tưởng tượng cậu bé của hắn lúc này sẽ có vẻ mặt như thế nào.

“Thật là ngoài dự tính của ta.” Hắn nói, cảm giác môi như nứt toác ra, không khỏi thầm đoán xem ra hắn đã hôn mê vài ngày. “Dumbledore không dạy ngươi diệt cỏ phải diệt tận gốc sao?”

“Không cần ngươi quan tâm.” Harry lạnh lùng nói. Nó cầm một cốc nước trên bàn, định nhét vào tay đối phương, sau đó lại nghĩ người kia đang bị thương sẽ rất khó cử động. “Há miệng!” Nó không tình nguyện nói, sau đó đặt đũa phép sang bên cạnh, một tay vươn ra nâng nửa người người kia dậy. Tuy rằng mấy ngày qua việc chăm sóc người này đều do nó làm, nhưng lúc đó Voldemort trong trạng thái vô ý thức. Mà tiền đề tất yếu phải là, Nagini dù có bất bình với chuyện này, nhưng không còn cách nào khác – ai bảo con rắn cần có người giúp chăm sóc Voldemort chứ?

Voldemort mặc cho Harry giúp mình uống nước. Sau khi miệng bớt khô, lần nữa nằm xuống, hắn hỏi tiếp: “Ngươi gặp Nagini rồi đúng không? Nó đâu?”

“Hóa ra ngươi cũng biết lo lắng?” Harry không biết tại sao nó lại thốt ra câu đầy ý châm chọc như thế. Trước đó nó đã luôn tự nhắc nhở mình, nhất định phải bình tĩnh, hỏi cho ra nguyên nhân của những chuyện khó hiểu đã xảy ra. Lúc đầu thì không sao, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông kia yếu ớt nằm đó, nó lại không nhịn được mà nổi nóng: “Giờ đang là buổi tối, nó ra ngoài kiếm ăn.”

Voldemort gật gật đầu, vẫn nhắm mắt. “Ta tưởng rằng bên trong tòa thành có phòng bếp.”

“Vậy ngươi nghĩ ai là người chăm sóc cho ngươi?” Harry càng tức giận. “Máu không ngừng chảy! Không phải ngươi muốn bất tử sao? Những việc làm kia của ngươi là thế nào? Chán mình sống quá lâu rồi hả?” Những tiếng cuối cùng gần như rít lên.

“Giờ nó ngừng rồi.” Voldemort bình thản nói. Lời Nguyền Độc Đoán hắn ếm rõ ràng đã điều khiển cậu bé phóng Lời Nguyền Chết Chóc, kết quả lại là Cắt Sâu Mãi Mãi. “Xem ra Bế Quan Bí Thuật của ngươi có tiến bộ vào đúng thời điểm mấu chốt.”

Harry bị giọng điệu bình tĩnh của hắn làm cho không sao phát cục tức trong người ra được. Lúc này hắn còn tâm trí quan tâm đến việc Nagini không có cái ăn hay Bế Quan Bí Thuật của nó có tiến bộ hay không sao chứ? Nó rất muốn nói, nếu muốn chết thì ta cho ngươi toại nguyện, nhưng nghĩ đến chắc chắn nó sẽ nhận được một đáp án đồng ý, liền hậm hực nuốt lại. “Ngủ đi!” Ít nhất lúc ngủ hắn sẽ không nói mấy câu làm nó tức giận! Harry căm giận nói, “Đến giờ ăn ta sẽ gọi ngươi.” Nó vốn định nói về vết thương của hắn, nhưng với thái độ của Voldemort lúc này, dù nó có đề cập đến cũng không thu được kết quả gì. Còn đũa phép, lúc vừa tỉnh dậy hắn liền sờ soạng tìm kiếm, nhưng khi biết nó đang cầm đũa phép của hắn thì không hề nhắc đến.

Sau khi hai người một rắn đi vào trong tòa thành, dưới sự trợ giúp của Nagini, Harry đã tìm được phòng cất giữ, lấy những dược liệu quý giá, mài thành bột rồi rắc lên miệng vết thương của Voldemort để cầm máu. Nếu lão Snape mà biết chắc chắc sẽ mắng nó phí phạm, nhưng lúc đó nó chỉ nghĩ ra được cách đó. Về đồ ăn, Nagini nói khi nó và Voldy đến đây, đồ ăn đều được gia tinh làm – con rắn nói tên hai con gia tinh, Harry có chút bất ngờ khi nghe thấy cái tên Kreacher. Chuyện này không phải lại một lần nữa xác nhận suy đoán của nó: Người ra lệnh cho Bellatrix gọi Kreacher đến chính là Voldemort sao? Mà là chủ nhân chân chính của Kreacher, lúc này Harry chẳng chút e ngại mà triệu hồi con gia tinh tới, lệnh cho nó chuẩn bị đồ ăn cho hai người bọn nó.

Voldemort lại dường như không hề để ý đến tâm trạng của Harry. “Ngươi không cảm thấy một Avada Kedavra sẽ nhanh gọn biết bao nhiêu ư?” Hắn tiếp tục khuyên bảo Harry, “Việc gì phải tốn sức nhiều như vậy.”

“Ngươi từ bỏ suy nghĩ ấy đi!” Harry lập tức phản bác. Nó vốn định đứng dậy đi gọi Kreacher, nhưng lời Voldemort nói đã giữ chân nó lại, “Tuy ta không trị khỏi hoàn toàn được thần chú Cắt Sâu Mãi Mãi, nhưng ngươi muốn chết cũng không dễ dàng như vậy đâu! Ngươi có dám nói ra hết những chuyện ngươi làm từ năm trước tới giờ không?” Dù Lời Nguyền Chết Chóc của nó có hiệu quả không lớn đi chăng nữa cũng không thể dùng với một người muốn chết được.

Lúc này Voldemort mới chịu mở mắt. “Phép khích tướng đối với ta vô dụng, cậu bé à.” Hắn mỉm cười. Tính cách Harry vẫn y như vậy, dù không dùng Chiết Tâm Trí Thuật hắn cũng có thể đoán ra được suy nghĩ của cậu bé.

Harry tức giận đứng bên giường, nắm chặt hai cây đũa phép, không nói gì. Người kia lại còn cười được? Nó đột nhiên chân chính hiểu được ý nghĩa của câu: ‘Kẻ thù cuối cùng bị tiêu diệt là cái chết’. Nếu một người ngay cả cái chết đã không còn sợ thì theo một ý nghĩa nào đó, hắn đã trở nên vô địch – không có một chuyện gì hay người nào có thể uy hiếp được hắn, có thể khiến hắn thay đổi suy nghĩ của mình nữa. Harry thực sự bất lực với một Voldemort như thế này. Hai môi nó mím chặt.

“Ngươi không quay về sao?” Voldemort nhìn ánh lửa hắt lên mặt cậu bé khiến cho đôi mắt màu xanh ngọc càng thêm sâu hơn. “Đám người Hội Phượng Hoàng hẳn là đang rất sốt ruột.”

“Câu tiếp theo ngươi muốn nói có phải là giao ngươi ra?” Harry tức giận nói. Vừa nghe hắn nói như vậy, câu nói trên liền lập tức lóe lên trong đầu nó, “Ngươi nghĩ ta tốn bao nhiêu công sức mang ngươi rời khỏi chỗ đó như vậy giờ lại mang ngươi về sao?”

“Ngươi đang làm một việc rất ngu ngốc.” Voldemort lắc đầu, “Sớm muộn gì ngươi cũng phải trở về… Tự ý thả Chúa Tể Hắc Ám là một tội danh lớn đấy, Harry.”

“Giết chết ngươi là một công lao vĩ đại, phải không?” Harry giận quá hóa cười, châm chọc. “Ngươi có tư cách nói ta sao?” Rốt cuộc nó không nhịn được nữa, “Có người nào ngốc như ngươi không?” Biết rõ có một người muốn giết mình còn dùng đủ mánh khóe trợ giúp, may mà cuối cùng nó nhận ra được, nếu không Lời Nguyền Chết Chóc kia… Harry bị suy nghĩ của chính mình làm cho sợ hãi. “Ta cảnh cáo ngươi, ngoan ngoãn nằm ở trên giường, đừng nghĩ lung tung gì nữa… Ta sẽ trông chừng ngươi!” Vì để lời này thêm đáng tin, nó nói thêm: “Đũa phép đều đang ở trong tay ta!”

Voldemort nhìn nó, không nói gì. Không thành công… Là hắn lựa chọn sai lầm, hay là cậu bé vẫn không tin hắn? Hắn có nên mạo hiểm không? Không! Tác động quá lớn, kết quả không chắc chắn, hắn không thể kéo cậu bé chết cùng, tuyệt đối không để bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra!

Một tuần trôi qua, tình hình vẫn như cũ, hai người rơi vào thế giằng co. Harry vẫn không biết suy nghĩ của Voldemort, nhưng thấy vết thương của hắn ngày càng xấu đi, nó vô cùng sốt ruột. Nó từng định hỏi Voldemort có thể gọi thầy Snape đến được không, nhưng rồi lại nghĩ: Voldemort là Chúa Tể Hắc Ám, Pháp Thuật Hắc Ám của thầy Snape trong mắt hắn nào có là gì? Nếu Voldemort muốn trị thương, thì việc này cũng không xảy ra. Cho nên cuối cùng vẫn lại quay về vấn đề ban đầu – vấn đề mà mình nó không thể giải quyết được.

Trong thời gian này, Harry có vài lần nhìn thấy có bóng người trên hòn đảo đối diện, hình như là đám Tử Thần Thực Tử đến đây tìm người, nhưng bọn chúng không sang bên này được. Điều này khiến Harry bớt chút căng thẳng. Ít nhất nơi này tuyệt đối an toàn, Tử Thần Thực Tử không tới được, Hội Phượng Hoàng càng không thể.

Về tin tức bên ngoài, Hermione thông qua đồng Galleon Đ.Q.D để truyền tin cho nó. Thầy Dumbledore đã nói ra tất cả. Harry biết nó chính là Trường Sinh Linh Giá cuối cùng của Voldemort, biết từ cái ngày Voldemort chọn nó làm đối thủ, nó đã được định là sẽ phải chết. Trái với sự lo lắng cực độ của Hermione, Harry nghe xong tin tức này lại vô cùng bình tĩnh, giống như sự khiếp sợ một đời của nó đã được dùng hết rồi.

“Bồ đừng quay về.” Hermione viết trên đồng Galleon, “Trừ thầy Dumbledore, mình cảm thấy những người còn lại đều rất kinh hãi, trong thời gian ngắn không thể tiếp nhận được sự thật này – giống như những gì chúng ta trải qua trước kia vậy. Có rất nhiều người chỉ mong hắn chết đi, chắc hẳn giờ bồ cũng trở thành mục tiêu cần tiêu diệt. Hơn nữa, tuy rằng bọn họ không nói gì với mình, nhưng mình nhận thấy có người đang trông chừng mình. Tám phần là muốn qua mình để tìm kiếm tung tích của bồ…”

“Không sao.” Harry đáp, nó không có chút cảm giác gì với việc bị cả hai phe đồng thời truy bắt cả. Giờ nó chỉ muốn biết toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra mà thôi. “Hermione, xin lỗi bồ. Mình làm liên lụy đến bồ…”

Hermione trả lời rất nhanh, chữ viết ngoáy: “Không nói chuyện này nữa… Tình hình chỗ bồ thế nào? Đám Tử Thần Thực Tử có vẻ như không biết chuyện Voldemort bị thương?”

Harry kể tình hình bên này cho Hermione nghe, cuối cùng an ủi cô bé: “Bọn mình ở đây rất an toàn, sẽ không ai có thể tìm ra được. Đám Tử Thần Thực Tử…” Nó dừng một chút, “…có đến đây tìm, nhưng bị ngăn ở bên ngoài.”

“Mình có cảm giác bọn chúng đang hỗn loạn.” Chữ viết của Hermione rõ ràng hơn, có thể nhận ra được cô bé đã bớt lo lắng mà bình tĩnh trở lại. “Tuy rằng mọi người không cho mình biết bất cứ tin tức gì, nhưng mình có nghe ngóng được một vài chuyện. ‘Nghi ngờ’, ‘làm ảnh hưởng’ gì đó, nghe có vẻ như có Tử Thần Thực Tử nào đó đã nghi ngờ việc xảy ra trong lễ Phục Sinh. Đúng rồi, buổi tối hôm đó có người ra lệnh cho bọn chúng lui lại, thời gian rất đáng ngờ, chỉ khoảng mười lăm phút trước khi bồ phát ra lời nguyền! Hơn nữa bọn chúng không phải vội vàng chạy trốn, mà là hàng ngũ ngay ngắn rời khỏi Hogwarts!”

Harry không cần đoán cũng biết ai là người đã ra lệnh cho đám Tử Thần Thực Tử lui lại. Hermione hiển nhiên cũng đoán ra được, bởi vì cô nàng viết tiếp: “Đây cũng là chuyện tốt… Harry, vết thương của hắn chưa lành sao?”

“Vẫn chưa.” Harry vừa nghĩ đến chuyện này liền cảm thấy trong lòng như có một tảng đá. “Mình không biết phản chú, hắn lại không chịu ra tay. Với lại, đũa phép của hắn đang trong tay mình.”

“Nói vậy tức là bồ vẫn chưa biết lý do hắn làm những chuyện kia, đúng không?” Harry nhìn dòng chữ này chợt có cảm giác như nghe được tiếng rên thất vọng của Hermione. Sau đó một hàng chữ nữa dần hiện ra, “Không ổn, có người đến, nói chuyện sau!”

Harry nhìn chằm chằm chữ ‘u’ cuối cùng vì người viết vội vàng mà kéo dài ra, siết chặt đồng Galleon. Sau đó nó đứng lên, đi vào phòng. Dù đang giằng co, nhưng nó phải ép người kia ăn uống, dưỡng thương cùng với Nagini.

Từng ngày trôi qua, thời tiết dần nóng lên. Harry thông qua những tin tức ngày càng ngắn gọn cùng câu chữ mà Hermione truyền tới nhận ra được, tình thế bên ngoài càng ngày càng căng thẳng. Rốt cuộc, vào một buổi sáng, Harry nhận được tin tức cuối cùng cô bé gửi tới: “Lucius Malfoy giả dạng Voldemort bị đám Tử Thần Thực Tử phát hiện. Lại khai chiến!”

Chả trách đã có người nghi ngờ lại đến bây giờ mới bùng nổ. Voldemort thật không biết đang ở đâu, nhưng Dấu Hiệu Hắc Ám vẫn còn đó, dĩ nhiên đám Tử Thần Thực Tử sẽ cho rằng Hội Phượng Hoàng đã làm gì đó trong trận chiến kia. Hơn nữa Harry dám chắc Malfoy giả dạng là do Voldemort ra lệnh, nếu không với sự ‘can đảm’ của lão, tuyệt đối không dám giả làm Chủ nhân của mình đâu. Với lại, chỉ cần lão nói ra, đám Tử Thần Thực Tử lập tức sẽ chĩa đũa phép vào Hội Phượng Hoàng – trận chiến cuối cùng đã thực sự xảy ra trong khi cả hai người bọn nó đang ở nơi này!

Harry đang ngồi trên chiếc ghế cạnh giường. Voldemort không phát hiện ra đồng Galleon của nó, nhưng hắn có thể nhận ra được có gì đó bất thường từ sắc mặt của Harry, “Đã xảy ra chuyện gì?”

Harry chợt đứng phắt dậy. “Ta phải đi ra ngoài!” Nó vội nói, lấy cây đũa phép bằng gỗ thủy tùng từ trong túi ra đặt xuống giường. “Trả cho ngươi, phòng lúc ta không ở đây lại xảy ra chuyện gì.” Xong nó liền xoay người chạy ra cửa. Nhưng chưa tới cửa nó chợt quay đầu hét lớn: “Chỉ đường cho ta!”

“Tất cả đá…” Voldemort không chút nghi ngờ muốn ngăn nó lại, nhưng hắn vừa nói liền biết mình trúng kế. Vừa rồi Harry lừa hắn, dùng chính đũa phép của hắn để thi triển bùa chú… Hai luồng sáng phát ra từ hai cây đũa phép giao nhau giữa không trung, hình thành một điểm sáng. Harry dùng sức đẩy điểm sáng tới gần đũa phép của Voldemort, điểm sáng lập tức nở rộng, biến thành một cái lồng ánh sáng.

Tuyết rơi đầy trời như biến thành bông…

Một con hươu đực nhảy ra, gạc nai lòng thòng, vui sướng chạy vòng quanh nó…

Scrimgeour ngã xuống…

Sau đó nó thấy được những hình ảnh khác nữa – những hình ảnh mà nó chưa từng nhìn thấy nhưng không hiểu sao lại thấy vô cùng quen thuộc.

Có người quỳ trước mặt hắn, khuôn mặt nhìn có nét giống chú Sirius…

Một cậu bé mặc áo chùng Quidditch màu đỏ vàng ở ngay phía trước hắn, thân mình hắn hạ thấp xuống…

Ánh sáng xanh lè lóe lên, người đàn bà tóc đỏ ngã xuống…

Harry nắm đũa phép đứng sững người ở đó, nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi đầy mặt. Xung quanh đột nhiên xuất hiện thêm rất nhiều người, có thành viên Hội Phượng Hoàng cũng có Tử Thần Thực Tử, tất cả đều sửng sốt nhìn nó. Nó lại không chút để ý, để mặc nước mắt chảy trên mặt.

“Dừng tay!”

Bonus: Cây hương thảo

cay-huong-thaoCre pic: foodsach.com

Editor lảm nhảm: mình cá không ai hiểu được đoạn cuối. Đột nhiên từ đâu nhảy ra đám người Hội Phượng Hoàng với Tử Thần Thực Tử thế?

Vốn định giải thích cho mọi người, nhưng thiết nghĩ, giờ mình có giải thích mọi người cũng tạm thời chưa thế hiểu hết được, thế nên mình sẽ tạm thời ‘ém hàng’ nhé 😛

Hay là vui chơi có thưởng tý đi? Bạn nào giải thích được sẽ được gửi pass đọc trước chương 123.

Câu hỏi hơi quắn: Giải thích của bạn về đoạn cuối:

Harry nắm đũa phép đứng sững người ở đó, nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi đầy mặt. Xung quanh đột nhiên xuất hiện thêm rất nhiều người, có thành viên Hội Phượng Hoàng cũng có Tử Thần Thực Tử, tất cả đều sửng sốt nhìn nó. Nó lại không chút để ý, để mặc nước mắt chảy trên mặt.

“Dừng tay!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play