Đại lục Thương Vân, là một đại lục mà đấu khí cùng chân khí cùng tồn tại.
Một nửa người trên đại lục Thương Vân sẽ có linh căn, mà thuộc tính linh căn được chia làm hai loại: Thiên Linh Căn cùng Địa Linh Căn.
Thiên Linh Căn là tu luyện chân khí, lấy làm việc và nghỉ ngơi để tu tâm dưỡng tính là chính, văn luận y lý* là chủ. Ưu điểm của chân khí có rất nhiều, luyện khí giả có thể tu thành tiên, thậm chí còn có thể khởi tử hồi sinh.
(*) văn luận y lý: Văn thuyết và y học
Địa Linh Căn tu luyện đấu khí(*), võ giả vi tôn. Mà người có thể xưng là bá chủ trên đại lục này, toàn bộ đấu khí đều đạt tới đỉnh cao.
(*) khí công và võ thuật
Mà những người thường không có linh căn, chỉ có thể trải qua sinh hoạt vô cùng bình thường, phải lao động hằng ngày.
Thân phận lần này của Kỳ Ngôn, chính là nam phụ có Thiên Linh Căn—— đại thiếu Kỳ gia Kỳ Ngôn!
Nữ chính tên là Triển Nghê Thường, là đích nữ Triển gia. Nhưng đời nào của Triển gia cũng đều có linh căn, chỉ có duy nhất đích nữ này là nàng lại là một phế nhân thật sự, điều này làm cho gia chủ Triển gia, Triển Phong Vân thật không còn mặt mũi. Cho dù trước mặt người ngoài, cũng không hề vui vẻ khi thấy đích nữ này. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
Kết quả là mười sáu năm, Triển Nghê Thường nhận hết xem thường cùng xa cách, mẫu thân mất sớm, nàng càng không có nơi nương tựa, ở Triển phủ to lớn như vậy, ngay cả thứ nữ cũng có thể cưỡi trên đầu nàng.
Nào ngờ, khi còn bé chỉ vì Triển Nghê Thường bị thứ mẫu hạ dược, khiến độc huỷ hoại linh căn, lại không tiêu tán, trong một lần cơ duyên xảo hợp, Triển Nghê Thường được giải độc, hơn nữa học trộm sách cổ, dùng chân khí dư thừa biến thành Địa Linh Căn thứ hai, trở thành người duy nhất ở Thương Vân đại lục có được song linh căn!
Snivy: Gì ghê vậy!!!!!!! ;¬_¬
Giống như phượng hoàng niết bàn*, nàng như ác quỷ trả thù những người đã từng khinh nhục nàng, hủy dung mạo thứ mẫu, tổn thương linh căn thứ muội, đoạn gân cốt gia chủ, cuối cùng khí phách cùng người Triển gia đoạn tuyệt quan hệ.
(*): Phượng hoàng tái sinh.
Tất cả hành động này của nàng đã bị nam chính Ma giáo tôn giả Lâu Cốt Tu tình cờ nhìn thấy, tất nhiên trong lòng để lại một ít ấn tượng đối với nàng. Sau đủ loại tình huống, cùng nàng đồng cam cộng khổ, hiểu nhau tương phùng. Mà Triển Nghê Thường lại không muốn cùng hắn ở bên nhau, nàng lại tâm tâm niệm niệm người hay lén lút tới xem mình, mang thức ăn, thuốc trị thương cho mình khi bị khi dễ ở Triển phủ, Kỳ gia đại thiếu " Kỳ Ngôn".
Biết được người trong lòng của mình cư nhiên thích Kỳ Ngôn, Lâu Cốt Tu hắc hóa, hắn tàn sát 18 tộc nhân của Kỳ gia, cũng chặt bỏ thủ cấp của Kỳ Ngôn, mang về cho Triển Nghê Thường. Triển Nghê Thường đương nhiên là khóc tê tâm liệt phế, nàng không nghĩ tới người mình thích cứ như vậy bị tàn sát.
Vì thế, nàng ẩn cư núi rừng, khổ luyện chân khí, trong lòng chỉ nghĩ đến báo thù cho Kỳ Ngôn. Thế nhưng dần dần dưới sự bá đạo trầm luân của Lâu Cốt Tu, cuối cùng nàng lại đem chuyện báo thù quên sau đầu, ở bên Lâu Cốt Tu cùng sinh hoạt hạnh phúc về sau.
Kỳ Ngôn cảm thấy, " Kỳ Ngôn " trong nguyên tác chính là bước ngoặt làm nổi bật cuộc sống hạnh phúc của nam chính cùng nữ chính sau này.
Đồng thời, xui xẻo nhất là lần này thời điểm Kỳ Ngôn xuyên vào trùng hợp là lúc Lâu Cốt Tu tiến đến tàn sát Kỳ gia.
...... Xuyên thành đại thiếu, một ngày cũng chưa hưởng phúc còn gặp phải cục diện bị chém đầu thì làm sao bây giờ?
Còn hai canh giờ nữa là Lâu Cốt Tu tới......
Kỳ Ngôn ở trong sương phòng của mình trầm mặc, hy vọng có thể trước khi Lâu Cốt Tu tới nghĩ ra kế sách ứng phó.
Đột nhiên, linh quang trong đầu chợt lóe, Kỳ Ngôn bỗng nhiên đứng lên, không nói hai lời liền đi ra ngoài.
"Ai! Thiếu gia người đi đâu vậy!" Người hầu bên người Kỳ Ngôn bưng nước trà còn chưa vào phòng đã thấy thiếu gia nhà mình bay nhanh như gió mà đi, gã muốn theo sau, nhưng trong tay lại bưng đồ, chỉ có thể gân cổ lên kêu thiếu gia nhà gã mà thôi.
Đáng tiếc thiếu gia nhà gã một khắc cũng không dừng, liền biến mất ở chỗ cổng vòm đầy rêu xanh. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
Vận dụng chân khí, Kỳ Ngôn dùng khinh công nhảy lên, sau mấy cái lên lên xuống xuống, ưỡn ngực ngẩng đầu mà đứng trước đại môn Ma giáo.
Mấy tên ma tu thấy Kỳ Ngôn, bỗng dưng sửng sốt, một lát sau mới nhớ tới, giương nanh múa vuốt chạy lại, trong miệng hùng hùng hổ hổ:
"Thật to gan! Trọng địa Ma giáo cũng dám tùy ý xông loạn?!"
Kỳ Ngôn mặt không đổi sắc, y nhìn đám ma tu vây lại đây, nghiêm mặt nói:
"Mang ta đi gặp giáo chủ các ngươi!"
"Làm càn! Giáo chủ của chúng ta há là người mà ngươi muốn là có thể thấy?"
Nghe vậy, Kỳ Ngôn trầm tư mà vuốt cằm, thời điểm đám ma tu cho rằng y từ bỏ, y đột nhiên vỗ tay một cái, vô tội nhìn thẳng bọn họ:
"A, chẳng lẽ không phải sao?"
Chúng ma tu:...... Đầu óc người này có vấn đề sao?
Không đợi đám ma tu nói gì, dường như Kỳ Ngôn lo chính mình nói thầm:
"Chẳng lẽ muốn ta viết thiếp bái phỏng? Nhưng mà ta vội vã tới, căn bản không viết nha...... Nếu không hiện tại ta viết một cái? Nhưng nơi này không giấy không bút, làm sao mà viết được? Ai, các ngươi có thể cho ta mượn giấy bút không? Ta có thể cho các ngươi tiền......"
Đám ma tu: "......"
Người này quả nhiên đầu óc có bệnh......
Đám ma tu liếc nhau, đang chuẩn bị đuổi Kỳ Ngôn rời đi, chỉ nghe tiếng gió lớn, mấy ma tu nhận biết được chân khí che trời lấp đất mà đến kia, đồng thời quỳ xuống, run rẩy không dám phát ra tiếng.
Trong chớp mắt, một nam nhân mặc một kiện trường bào màu đen đứng trên đất trống, ngũ quan tinh xảo điểm xuyết trên dung nhan hoàn mỹ như điêu khắc, giống như nhi tử yêu dấu được trời cao chiếu cố; dáng người thon dài ẩn nấp dưới y phục đen thật dài, thân hình sừng sững; mà giờ phút này, con ngươi đỏ thắm kia của hắn gắt gao nhìn chằm chằm Kỳ Ngôn bị đám ma tu vây quanh ở chính giữa.
Kỳ Ngôn cảm giác có người tới, cũng ngẩng đầu nhìn thẳng hắn. Tầm mắt hai người chạm vào nhau, thật lâu không nói lời gì, bốn phía lâm vào một mảnh tĩnh mịch.
Ước chừng vài phút sau, Kỳ Ngôn vòng qua đám ma tu, thẳng tắp hướng nam nhân áo đen đi đến.
Đứng yên ở chỗ cách xa nhau không đến năm mét, Kỳ Ngôn đột nhiên cười tươi, khách khí nhìn nam nhân, nói:
"Tới đưa giấy bút cho ta? Cảm ơn, thật là phiền ngươi!"
Nam nhân áo đen: "......"
Chúng ma tu: "......" Đủ rồi ngươi mau đi nhanh lên! Giết ngươi chúng ta đều ngại không còn mặt mũi a!! Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
Kỳ Ngôn vòng quanh nam nhân áo đen một vòng rồi một vòng, nghi hoặc nói: "Giấy bút đâu?" Dừng một chút, y dường như muốn bảo đảm lại bỏ thêm một câu:Ta mang theo bạc, nhất định sẽ cho ngươi."
Lần này, nam nhân không hề trầm mặc, thanh âm hắn thuần hậu mà dễ nghe, giống như đàn cổ du dương.
"Kỳ Ngôn?"
"Ai, là ta." Kỳ Ngôn gật gật đầu, "Ngươi biết ta sao?"
Nm nhân áo đen miệt thị liếc y một cái, không trả lời vấn đề của y, mà là ngược lại hỏi: "Ngươi tìm giáo chủ có chuyện gì?"
Kỳ Ngôn xua xua tay, tùy ý nói: "Ta muốn nói hắn phải đối xử với muội muội ta thật tốt!"
"Muội muội ngươi?"
"Đúng rồi! Nghê Thường a!" Kỳ Ngôn đương nhiên nói: "Nghê Thường còn hơn muội muội ruột của ta. Nếu vị công tử này có thể gặp được giáo chủ, phiền ngươi chuyển lời tới giáo chủ, đối tốt với muội muội của ta, nhất định phải quang minh chính đại cưới muội muội ta mới được!"
"Còn có a, lúc muội muội ta rời khỏi Triển gia, không có người nhà mẹ đẻ, ta chính là người nhà mẹ đẻ của nàng a! Ngày nào đó các ngươi thành thân ta có thể ngồi trên chủ vị, các ngươi bái ta là được rồi!"
"Uy uy, tên người hầu này, ngươi rốt cuộc có đang nghe hay không a?"
Sau khi nam nhân áo đen nghe đến hai chữ " Nghê Thường ", nguy hiểm nheo lại mắt, tinh tế mà đánh giá Kỳ Ngôn. Thời điểm nghe đến Kỳ Ngôn gọi chính mình là người hầu, vậy mà khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên.
[Độ hảo cảm của Lâu Cốt Tu đối với Kỳ Ngôn +5, độ hảo cảm hiện tại -55]
......
Đậu móa, điểm âm thiệt nhiều mà!
Ánh mắt Lâu Cốt Tu tràn ngập thú vị nhìn Kỳ Ngôn, nghĩ thầm rốt cuộc có nên diệt Kỳ gia hay không, thì ra tên ngốc này cũng có chút ý tứ.
"Ta nói vị huynh đệ này." Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
Kỳ Ngôn không vui trừng mắt: "Ngươi có nghe thấy ta nói chuyện không? Nghe thấy được thì mau đi báo cho giáo chủ các ngươi nghe đi. Nếu không nghe thấy, ngươi nhanh cho ta mượn giấy bút, ta viết cái thiếp bái phỏng, sau đó tự mình đi nói."
Chúng ma tu: "......" Ngươi nha, còn không từ bỏ chuyện mượn giấy bút a!
Lâu Cốt Tu nhướng mày, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Chính ngươi đi nói đi."
"Giấy bút đâu?"
Khuôn mặt tuấn mỹ của Lâu Cốt Tu nhẹ biến sắc, trong giọng nói cũng mang theo một tia bất đắc dĩ chưa phát hiện được: "Không cần thiếp bái phỏng."
"Không cần?" Kỳ Ngôn lặp lại một lần, một lát sau, dị thường ghét bỏ bĩu môi, "Ma giáo các ngươi cũng quá không chú trọng lễ tiết rồi."
Lâu Cốt Tu:......
Đang bức ta diệt cả nhà ngươi hay sao?
CHÚ THÍCH:
Thứ mẫu (庶母): Vợ lẽ của cha (ngay cả khi mẹ ruột còn sống hoặc còn ở với cha). Theo tục xưa, mẹ đẻ ra mình, nếu là vợ lẽ của cha, không được gọi là "mẹ", mà gọi là "đẻ".
Thứ nữ: Con gái của vợ hai, vợ ba, vợ tư...gọi là: thứ nữ 庶 女 (chữ "thứ" 次 viết khác "thứ" 次 sử dụng cho con gái thứ hai)
__end chương 1 TG5__
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT