*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Khi nam chính chính trực, trung hậu bị bẻ cong ( 9)

Edit: Huyền Dục

Beta: Snivy

======================

Một quan kiệu chỉ người bên cạnh hoàng tộc mới có thể ngồi đang trên đường đi tới phủ tướng quân, trong kiệu Ngô công công tay cầm thánh chỉ, da thịt lão trắng nõn không giống nam nhân bình thường, từ khuôn mặt đến cái cổ của lão đều lộ ra vài phần ý gian từ trong xương cốt.

A, Bộc Dương Tranh giờ khắc này mới đi chuộc một cái tiểu quan, hẳn có lẽ là không kịp đi? Hắn thật sự cho rằng hoàng thượng là kẻ ngốc sao?

Ngô công công là người hiểu rõ hoàng thượng nhất, không chỉ là tâm phúc hầu hạ bên cạnh hoàng thượng, lão còn là đại tổng quản của Nội Vụ phủ, nếu không biết xem mặt đoán ý, chẳng rõ đã chết ở trong cung bao nhiêu lần rồi.

Chuyện của Bộc Dương Tranh, Ngô công công không cảm thấy có chỗ nào không ổn. Đây chính là tác phong của hoàng đế, luôn luôn phòng bị trước những chuyện còn chưa xảy ra. Không có hoàng đế nào lại không đa nghi, hôm nay hoàng thượng kêu lão tới tuyên chỉ chính là một minh chứng tốt nhất.

—— Hoàng thượng không tin Bộc Dương Tranh.

Trừ bỏ bá tánh vô tri không biết cái gì cùng vị Tể tướng tức giận đến mức mụ mị đầu óc, đại khái mọi người đều xem việc tới chuộc tiểu quan này chỉ là kế hoãn binh của Bộc Dương Tranh.

"Công công, đã tới phủ tướng quân."

Đôi môi đỏ thẫm đột nhiên gợi lên một nét cười vô cùng thận trọng, thanh âm như bị bóp chặt so với nữ nhân còn chói tai hơn, nói:

"Đi thông báo."

Nhận được mệnh lệnh, gã sai vặt vội vàng đi thông báo, không lâu sau, quản gia của tướng quân phủ liền phái người tới đón tiếp, cung kính đứng đồng loạt thành hai hàng, nghênh đón Ngô công công.

Ngô công công bước xuống, đôi mắt nhẹ nâng, lộ ra khuôn mặt với nét cười vô cùng giả tạo, thanh âm nhỏ nhắn lộ ra vô cùng quen thuộc:

"Lão nô ta tới đột ngột, không quấy rầy đến tướng quân đi..."

Nhìn xung quanh một vòng, ra vẻ kinh ngạc hỏi:

"Ai da? Chẳng lẽ tướng quân không ở trong phủ?"

"Tướng quân còn ở bên trong sương phòng, ta bây giờ lập tức sai người đi thông báo......"

"Không cần!"

Lời còn chưa dứt, thanh âm của Ngô công công liền vang lên lần nữa.

Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh

"Là lão nô tới không đúng, sao có thể kêu tướng quân cố ý chạy ra để gặp một nô tài? Vẫn là quản gia mang lão nô tiến vào, tới trước cửa sương phòng lại tiếp tục thông báo cũng có thể a."

" Chuyện này......"

"Như thế nào? Làm quản gia khó xử?"

"...A, không không không, công công mời theo nô tài đến bên này."

Cùng là nô tài, quản gia như cũ vẫn phải cho Ngô công công thêm ba phần kính trọng.

Mang theo Ngô công công một đường đi vào trong sân tại thư phòng của Bộc Dương Tranh, sương phòng của hắn và sương phòng của Kỳ Ngôn đều ở bên trong viện này...... Tuy rằng không biết để Ngô công công nhìn thấy Kỳ Ngôn là tốt hay xấu, nhưng đây đều là việc không thể tránh được.

Mới vừa vào sân, quản gia liền cảm thấy không đúng lắm.

— Hạ nhân hầu hạ nơi đây đều chẳng thấy đâu.

Lại đi vào sâu bên trong, từng đợt rên rỉ thở dốc từ sương phòng bên trái tả sương phòng truyền ra, làm cho không ít hạ nhân đỏ mặt.

Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh

Đó là tiếng kêu của một nam tử, yêu mị dễ nghe, đồng thời còn có thanh âm khàn khàn gầm nhẹ của một nam nhân khác.

Người khác có lẽ không biết, nhưng Ngô công công rất rõ ràng đó là tiếng gì.

Thanh âm động tình, còn là của hai cái nam nhân.

Nơi trọng yếu như trong thư phòng, ngoại trừ tướng quân, còn ai dám ở đây làm loại việc này?

Đôi mắt vốn thật nhỏ trong mắt nháy mắt nheo lại, giấu nghi ngờ ở đáy mắt.

Quản gia tựa hồ có chút co quắp, hắn xấu hổ xoay người, nhìn sang Ngô công công, chỉ thấy hắn khẽ gật đầu, chỉ chỉ vào thánh chỉ đang được một vị công công khác ở phía sau giữ, ý tứ là không thể trì hoãn.

Quản gia căng da đầu, đi hướng tả sương phòng, ở trên cửa gõ gõ

"Tướng quân, Ngô công công trong cung tới."

"Để hắn chờ!"

Sau tiếng thở dốc nặng nề của Bộc Dương Tranh là tiếng hô kiềm nén.

Tiếp theo, trong sương phòng truyền ra từng đợt âm thanh, một tiếng tiếp một tiếng, thường thường mang theo thanh âm nhỏ " Nhẹ chút ", " Chậm một chút ", còn có bị ngăn chặn bởi tiếng rên rỉ.

Cho tới bây giờ, Ngô công công bắt đầu hoài nghi ý nghĩ của chính mình lúc trước.

Quả thật là Bộc Dương Tranh chỉ tùy ý chuộc một tiểu quan để giải quyết vấn đề cấp thiết lúc này?

Nói không sủng ái? Nhưng lại cho ở trong một nơi quan trọng như thư phòng trong viện. Ban ngày vứt công công mà Hoàng Thượng phái tới tuyên chỉ qua một bên, chỉ vì thỏa mãn dục vọng của bản thân, còn thượng tiểu quan ở nơi đầu sóng ngọn gió

Ngô công công cảm thấy có chút nhìn không thấu vị tướng quân ngày thường chính trực này rồi.

-- end chương 9--

**** vote đi mấy thím😘😘😘😘

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play