Edit + Beta: Vũ

---------------------------------

Giọng nói người ngồi trên đất nhàn nhạt, cả người thoạt nhìn rất gầy yếu, khó có thể tưởng tượng đây là một người tới từ chủ tinh Shuta. Trong thanh âm của cậu lộ ra chút cô đơn và thê lương.

Dornier không hiểu nổi con tin này, rõ ràng cậu trông nhỏ bé đến mức y có thể bóp nát cậu chỉ bằng một ngón tay.

"Chuyện đó...... xin đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn nói rằng mặc kệ thỏa thuận là gì đi nữa, xin hãy để tôi quay lại chủ tinh Shuta. Ở đó có chuyện mà tôi cần phải hoàn thành."

"Cậu có hơi vui mừng quá sớm không, cậu tưởng chúng tôi sẽ cứ như vậy thả cậu đi à?" Dornier cười lạnh một tiếng: "Cậu chính là con tin của chúng tôi, là con bài thương lượng để chúng tôi trao đổi với lũ chính phủ."

Kỳ Ngôn trầm mặc một hồi, nói: "Vậy chỉ sợ khiến anh phải thất vọng, chính phủ sẽ không vì tôi mà hứa hẹn với mấy người bất cứ chuyện gì đâu."

—— Ngược lại, có khi bọn họ còn mong để mấy người giải quyết tôi vĩnh viễn luôn đấy chứ.

Thân phận Kỳ Ngôn có chút đặc biệt, chỉ có một số quan chức cấp cao trong chính phủ và chính bản thân cậu biết thôi.

Chủ tinh Shuta có tiếng là không cho phép người trên tinh cầu của mình bị lưu lạc bên ngoài, dù sao quý tộc và đám người giàu có kia có khả năng tham gia vào đủ loại kế hoạch với bí mật khác nhau, cho nên Dornier cực kỳ chắc chắn sẽ có người từ chính phủ đến đàm phán với mình.

Giờ phút này, lời Kỳ Ngôn nói ra cứ như đang thuyết phục y đừng có được một tấc là tiến thêm một tấc. Dornier cười lạnh một tiếng, đóng sầm cửa rồi khóa lại, tiếng bước chân lộc cộc rời đi, bóng đêm lại trở về vẻ yên tĩnh.

Kỳ Ngôn khẽ thở dài, nhớ hình như Dornier tới đây để đưa đồ ăn. Kỳ Ngôn không thấy gì, chỉ có thể thử thăm dò sờ soạng chung quanh, từng chút một mở rộng phạm vi. Cuối cùng chạm phải dĩa inox không gỉ vẫn còn hơi ấm ở góc trên bên phải của mình.

Ngửi thử, trên dĩa chắc là súp kem hay gì đó.

Bàn tay không thể động đậy, chỉ có thể di chuyển nhiều nhất là ngón tay. Cậu tưởng tượng bản thân phải nằm sấp trên đất liếm ăn như chó, trong lòng không khỏi rét run.

Thà không ăn còn hơn chịu nhục như vậy!

Kỳ Ngôn thở dài chuẩn bị từ bỏ đồ ăn, lại không cẩn thận đụng phải thứ gì đó bên cạnh, phát ra một tiếng 'lạch cạch' rõ ràng.

Kỳ Ngôn sửng sốt, cậu quay lưng dùng tay bị trói sờ sờ, phát hiện hóa ra là một cái nĩa, ngay sau đó khóe miệng có hơi nhếch lên: "Trời phù hộ mình mà."

(Vũ: Yep, chính là cây nĩa (fork) thật đấy! Dùng nĩa để ăn súp chứ không phải cái vừa muỗng vừa nĩa (spork) đâu. Còn vì sao dùng nĩa ăn được thì chịu ┐ (˘ 、 ˘) ┌ )

Dùng tay kia cầm nĩa, Kỳ Ngôn cố gắng lấy một đầu sắc bén mài sợi dây thừng đang trói mình lại, mài từng chút một. Tuy rất vất vả nhưng với nỗ lực của Kỳ Ngôn, một đầu dây đã bị cắt đứt.

Như đã tìm thấy bước đột phá, Kỳ Ngôn kéo nhẹ một cái sợi dây lập tức đứt lìa.

Nhẹ nhàng xoa cổ tay cứng đờ, Kỳ Ngôn cuối cùng cũng có thể no bụng.

Vươn tay cởi bỏ mảnh vải đang che mắt của cậu, ánh sáng xuyên qua màn đêm, Kỳ Ngôn híp mắt, đối với ánh sáng bất thình lình có hơi bài xích, bị hoa mắt chốc lát mới dần thích ứng được.

Đây là một cabin khép kín, không lớn cũng không bừa bộn như cậu tưởng tượng. Vách tường bên trong màu trắng xanh sáng bóng, rõ ràng đây là phi thuyền mới. Đối diện Kỳ Ngôn có một cái cửa nhỏ, trên đó có thêm một ô cửa nhỏ hình vuông, ở giữa có ba thanh sắt to bự, ngay cả cánh tay thô to của đàn ông cũng không thò qua nổi.

Trước cửa có một mẩu bánh mì và một dĩa súp kem nấm, Kỳ Ngôn đói bụng đến mức khó chịu, vội vàng cầm lên ăn ngấu nghiến.

Gặm miếng bánh mì lót dạ, húp thêm bát súp nóng hổi. Kỳ Ngôn xoa xoa bụng, thế là đủ no rồi.

Nói cũng lạ, ăn súp kem không đưa muỗng mà lại đưa nĩa. Kỳ Ngôn rất khó hiểu, nhưng dù sao cái nĩa đã giúp cậu một việc cho nên Kỳ Ngôn không bận tâm nhiều nữa.

Kỳ Ngôn không có khẩu vị lắm, sau khi ăn no lập tức bắt đầu suy nghĩ làm sao đi ra ngoài.

Dornier ghét lũ chính phủ bao nhiêu thì y càng ghét chủ tinh Shuta bấy nhiêu. Đương nhiên là bao gồm luôn tất cả mọi người ở chủ tinh Shuta đấy, dù sao đám quý tộc và những người giàu có luôn muốn biết gì đó để cải thiện địa vị xã hội của mình nên họ luôn tìm kiếm thông tin từ nhiều con đường khác nhau.

Thân phận Kỳ Ngôn có phần đặc biệt, cậu là con trai của một quan chức cấp cao trong chính phủ đã tử vong, cả đời của cậu sẽ được chính phủ bảo đảm.

Nhưng trái lại, cậu cực kì ghét mấy kẻ đạo đức giả đó.

Nguyên nhân cái chết của cha cậu, tài liệu bị đánh cắp, hiệp ước cậu sẽ được bảo đảm đến cuối đời...... tất cả đều là những chuỗi bí ẩn nối tiếp nhau.

Vì thế, cậu có lý do cần thiết để trở lại chủ tinh Shuta.

Buổi trưa, lại có người đưa đồ ăn đến, chính là Siya.



Siya mở cửa, bưng thức ăn vào, sau đó liếc nhìn Kỳ Ngôn một cái, lập tức chuẩn bị rời đi. Sao Kỳ Ngôn có thể từ bỏ cơ hội nói chuyện khó có được như vậy chứ, vội vàng gọi cô lại.

"Ừm... xin chờ một chút!" Kỳ Ngôn vội vàng nói: "Xin hỏi, khi nào tôi mới có thể quay lại chủ tinh Shuta vậy?"

Nghe vậy, trong mắt Siya lóe lên tia phẫn nộ: "Hừ, người bên chính phủ sống một ngày như người nghèo cũng không nổi à?"

Kỳ Ngôn mím môi: "Tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi, có vài chuyện ở chủ tinh Shuta khiến tôi vướng bận."

"Đừng tự bào chữa cho bản thân nữa, lòng tham hư vinh thật đáng ghê tởm!" Siya xoay đầu đi: "Chờ thêm mấy ngày thương lượng thỏa đáng với đám chính phủ, anh tự nhiên sẽ được thả ra, trước đó đừng nên có ý nghĩ xấu!"

"Chuyện này tôi đương nhiên biết, tôi cũng không muốn gây chuyện gì hết." Kỳ Ngôn cười khổ lắc đầu: "Tôi vốn tưởng chính phủ sắp xếp tôi đi làm phục vụ đã đủ đủ xui xẻo rồi, ai mà ngờ lại gặp phải hải tặc nổi tiếng Samod cơ chứ."

Siya nhíu mày: "Ý anh là gì? Ý anh là gặp được chúng tôi còn xui xẻo hơn sao?"

Kỳ Ngôn lắc đầu: "Ồ không, tôi chỉ đang than thở cuộc đời của tôi thôi."

Siya không nói chuyện nữa, hừ lạnh một tiểng rồi đi ra ngoài.

Kỳ Ngôn thấy cô rời đi, ở phía sau kêu lên; "Nếu cô chịu nghe tôi nói, tôi khuyên cô đừng tin bất cứ lời ngon tiếng ngọt nào từ họ khi đang đàm phán với chính phủ!"

Siya bước dừng bước, quay đầu liếc mắt kỳ quái nhìn Kỳ Ngôn một cái, sau đó bỏ đi.

Kỳ Ngôn cảm thấy đây là tất cả những gì cậu có thể làm, còn lại phải xem vào vận may của bọn họ thôi.

Đêm đó, Dornier mang theo Siya và Becker đến phòng giam này, đồng thời bao vây Kỳ Ngôn.

"Hôm nay cậu đã nói với Siya cái gì, bây giờ tôi muốn nghiêm túc nghe thêm lần nữa đấy." Dornier bước lên bậc thềm đá, giữa mày lộ ra một tia không kiên nhẫn.

Kỳ Ngôn nhìn thoáng qua Siya, biết Siya nhất định là đã nói hết cho Dornier nghe.

"Ý của tôi là đừng có tin lũ chính phủ nói nhảm." Kỳ Ngôn thẳng thắn nói: "Chính phủ sẽ không đáp ứng yêu cầu quá mức của mấy người đâu. Bề ngoài, bọn họ sẽ làm ra vẻ vì mấy người mà suy nghĩ chút."

"Mày biết được cái gì rồi?" Becker túm lấy cổ áo Kỳ Ngôn, nhấc cậu lên cao.

Kỳ Ngôn bị bóp nghẹt khiến gân xanh nổi lên, khuôn mặt đỏ bừng khiến cậu không thể thở nổi.

Dornier bước tới yêu cầu Becker buông tay.

"Cậu đã biết được gì rồi?"

Dornier ngồi xổm xuống, một tay bóp cằm Kỳ Ngôn, làm cho cậu đang ho khan dồn dập ngẩng đầu lên nhìn y.

___end chương 2___

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play