Edit + Beta: Tiểu Cố
------------------------------
Thích là khái niệm gì? Là nam và nữ ý hợp tâm đầu, liếc mắt đưa tình, cuối cùng ngươi tình ta nguyện, kiệu lớn tám người khiêng, cưới hỏi đàng hoàng...
Trong thời phong kiến này, một nam nhân nói thích một nam nhân khác, điều này không thể nào được tiếp thu và thừa nhận.
"Làm càn!" Huyết Sát cả giận: "Đừng có mơ tưởng! Chuyện này tuyệt đối không thể!"
"... Ngươi nghiêm khắc như vậy làm gì!" Kỳ Ngôn mím môi: "Ta cũng chưa chắc chắn mà..."
"Nếu chưa chắc chắn thì tốt rồi." Sắc mặt Thanh Long xoắn xuýt nhìn Kỳ Ngôn: "Bỏ cái suy nghĩ này đi."
Kỳ Ngôn rụt người lại, cuối cùng gật đầu: "Các ngươi đừng để ý quá, người ta thả ta về đã chứng minh rằng Tây Chiêu vốn không có suy nghĩ này... Thay vì các ngươi lo lắng cho ta không bằng lo xem người ta có thể vì thế mà hiểu lầm ma giáo chúng ta hay không."
Dứt lời, bước chân Huyết Sát khựng lại. [Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]
Dư luận này còn chưa dẹp, dư luận khác lại nhấp nhô gợn sóng, lần này không biết sẽ nói ma giáo tệ đến mức nào.
Trong lòng Huyết Sát tuyệt vọng tự an ủi mình: Không cần lo, đã sớm biết sẽ không có kết quả tốt rồi không phải sao.
Sau khi Kỳ Ngôn ra ngoài, Huyết Sát gọi Bạch Hổ, sai hắn phái người trông kỹ phòng ngủ của Kỳ Ngôn, chỉ cần cậu ra khỏi phòng, bên cạnh nhất định phải có người đi theo, luôn luôn báo cáo hành tung của cậu.
Bạch Hổ lui ra, Huyết Sát ngồi trên chủ vị lót da hổ, thở dài một tiếng.
Ma giáo đã nuôi Chu Tước như con gái, chưa bao giờ để cậu ra chiến trường, muốn ăn gì muốn dùng gì, ma giáo nhất định đặt cậu lên trên hết, ngay cả chính Huyết Sát cũng nhường cậu ba phần.
Kỳ Ngôn ra ngoài bị bắt nạt, tất nhiên Huyết Sát sẽ đòi lại thay cậu... Thế nhưng lần này, tình huống rất đặc biệt.
Nếu không thể ra tay từ những kẻ khác, vậy đành trông kỹ Kỳ Ngôn, đừng để cậu chịu ấm ức là được rồi...
E rằng đây là biện pháp hoàn mỹ nhất Huyết Sát nghĩ được, nhưng đối với Kỳ Ngôn chậm tiêu lại là sự ngăn cấm của 'phụ huynh'.
―― Ca ca nhà ta ngăn cản ta và tình nhân gặp mặt, cíuuu! Khẩn! Online chờ!
Đại khái là sau năm ngày bị nhốt trá hình, rốt cuộc Kỳ Ngôn cũng nhận ra mấy tên ma giáo theo sau mình là để làm gì!
"Có phải các ngươi nói hành tung của ta cho giáo chủ không!" Trừng mắt giận dữ nhìn hai tên giáo chúng đang sợ hãi lắp bắp quỳ đằng sau, Kỳ Ngôn bắt lại bồ câu đưa tin đang định bay đi, lấy ống da nhỏ trên đùi nó, bên trong là một cuộn giấy nhỏ xíu. Ngón tay thon dài của cậu nhẹ nhàng mở ra, nhìn nét chữ trên đó.
―― Hộ pháp Chu Tước hôm nay vẫn rảnh như trước, cũng không có hành động khác lạ nào. [chữ nhỏ]: Ăn nhiều hơn hai chén cơm.
Kỳ Ngôn: "..." Đây là muốn gây sự mà!
"Hộ pháp, ngài đừng nóng giận..." Một giáo chúng run run cười: "Giáo chủ lo lắng cho ngài, bảo chúng tiểu nhân nhất định phải quan tâm ngài."
"Hoang đường!" Kỳ Ngôn cả giận: "Đâu ra quan tâm, rõ ràng là giám thị!"
Dứt lời, Kỳ Ngôn giận đùng đùng đi tìm Huyết Sát hỏi rõ ràng, tiếc rằng bị giáo chúng quỳ trên đất ngăn lại.
"Hộ pháp, ngài tha cho chúng ta đi..." Hai tên giáo chúng cầu xin: "Nếu để cho giáo chủ biết chúng ta làm việc không thành, còn không đuổi chúng ta khỏi giáo sao, rơi vào kết cục đầu đường xó chợ."
Kỳ Ngôn biết rõ tính xấu của Huyết Sát, nhìn bọn họ một lát, thở dài: "Thôi, lần này tha cho các ngươi!"
Dưới sự tức giận, Kỳ Ngôn thành công ngăn cản hai người theo đuôi mình. Khẽ điểm chân dùng khinh công nhảy lên, chỉ chớp mắt đã biến mất trong tầm mắt hai giáo chúng.
Kỳ Ngôn cảm thấy hôm nay chắc mình phản diện, chẳng qua là đến một khu rừng ở ngoại ô cũng gặp được Tây Chiêu... Còn có Lãnh Đại Diên đi cùng hắn.
Tây Chiêu và Lãnh Đại Diên đứng đối nhau, Lãnh Đại Diên mặc váy dài màu xanh lục, buộc tóc kiểu con gái, mày liễu cong cong, lúc cười phong tình vạn chủng; Tây Chiêu vẫn như trước, bất luận là quần áo hay là sắc mặt.
Dáng vẻ của hai người tuyệt đối không giống lét lút yêu đương, nhưng đến tận cái rừng cây cò không thèm gáy này, Kỳ Ngôn không rõ sao hai người phải đi chung. Nấp sau núi đá, Kỳ Ngôn nghe trộm cuộc nói chuyện giữa hai người.
"Minh chủ đại nhân, ngài thực sự không muốn giao dịch với ta à?" Lãnh Đại Diên khẽ cười, vẻ như thương hại: "Thực đáng tiếc, ta có thể giúp ngươi diệt trừ ma giáo, chẳng qua ngươi chỉ cần cho ta thân phận phu nhân của ngươi mà thôi."
"Ma giáo ta sẽ diệt trừ, không cần bất cứ kẻ nào giúp." Tây Chiêu lạnh lùng đáp, sau đó đổi chủ đề: "Sao ngươi biết ta muốn diệt trừ ma giáo?"
"Người khác bị che mắt, ta đâu thể chưa điều tra rõ đã đến giao dịch với ngươi." Lãnh Đại Diên tự tin cười: "Tiền nhiệm ma giáo giáo chủ vì bí tịch thất truyền giết hại cha mẹ ngươi..."
"Được rồi!" Tây Chiêu nhíu mi, sắc mặt càng lạnh như băng nhìn Lãnh Đại Diên: "Kẻ tự cho là đúng luôn gặp báo ứng."