Edit: Hye

Beta: Gbear

_______________________

Đi vào người chủ mới, cả người của Kỳ Ngôn đều là mộng bức.

Tình cảnh hiện tại, cậu đang bị nhốt ở một tầng hầm nhỏ, đối diện phía trước là một hàng rào sắt, không khí xung quanh ẩm thấp và lạnh lẽo. Hai tay cậu bị trói giữa không trung, còng tay được dây xích buộc lại và đầu dây xích thì được buộc vào đầu tường bên kia.

Nửa người trên của Kỳ Ngôn không mặc gì cả, chỉ vỏn vẹn nửa người dưới được mặc một chiếc quần da bó sát, cả cơ thể chồng chất vết thương, có những vết thương mới, nhìn qua còn có thể thấy được trước đó đã có nhiều vết thương khác.

Thậm chí có vài vết vẫn còn đang rỉ máu, Kỳ Ngôn hít sâu một hơi, cơn đau thấu đến mức cậu không thể nào suy nghĩ về cốt truyện của thế giới này nữa.

—— Hệ thống, mày có thấy ngón giữa của tao giơ lên chưa?

"Bạch thiếu, mồm miệng người này quá ngoan cố, tra tấn lâu như vậy rồi nhưng vẫn không khai được gì cả."

"Không có người nào là không chịu nói gì cả, chỉ có thể trách các cậu tra tấn chưa đủ thôi."

Bỗng nhiên, trên hành lang bên ngoài song sắt truyền đến tiếng nói chuyện như có như không, cùng với tiếng bước chân đang tiến gần đến. Kỳ Ngôn ngẩn người, vội vàng rủ đầu xuống, làm ra vẻ ngất đi.

Thế giới này là một thế giới ở đâu cũng có thể nghe thấy tiếng súng và có nguy cơ bị ám sát, thế giới hắc đạo ở đây mà nói dường như đã trở thành một bữa trà chiều vậy. Nơi đây, mọi người tôn thờ các thủ lĩnh của hắc đạo, mỗi địa bàn, mỗi ngành nghề kinh doanh đều có một nhóm thủ lĩnh theo dõi rất sát sao, người nào có năng lực thì người đó chính là vua bề trên.

Nam chính Bạch Hạo là đại lão của hắc bang "Quỷ Môn", bên ngoài thiên hạ gọi hắn là "Bạch thiếu." Còn nữ chính lại là một tiểu bạch liên, không có chút tiếng tăm nào cả, gia cảnh còn có một người em trai đang bệnh nặng, vì tiền thuốc men chữa bệnh của em trai, cô không còn cách nào khác là phải đi làm ở quán bar, kết quả là cô được Bạch Hạo nhìn trúng, trở thành nhân tình của hắn.

Nói tóm lại, đây là một câu chuyện về thỏa mãn nhu cầu dục vọng xong rồi mới tới chuyện yêu đương. Sau này, khi nữ chính tiểu bạch thỏ thấy mọi chuyện không thích hợp để yêu, những thứ mà Bạch Hạo có thể cho cô là sự sủng ái không phải là một tình cảm chân thành, việc này mà nói làm cho cô cảm thấy bản thân mình như một sủng vật vậy, nên cô quyết định bỏ trốn. Bạch Hạo không thể giải thích được tình cảm của chính bản thân, liền bắt đầu đuổi theo...

Điều đáng phải nhắc tới đó chính là, Kỳ Ngôn vào vai nam phụ, do một đại lão của bang phái khác thuê cậu tới để giết Bạch Hạo, tiếc rằng lại thất thủ. Sau đợt tra tấn đầu tiên, thằng nhóc Kỳ Ngôn này quay lưng lại, chịu đựng tất cả mọi đau đớn.

Một lúc sau, cánh cửa của song sắt đã bị mở ra, phát ra một loạt tiếng cọt két. Lông mi của Kỳ Ngôn giật nhẹ, cậu không có ý định sẽ mở mắt.

Có tiếng bước chân truyền đến, dường như đối phương đang đứng ở trước mặt của cậu vậy, nhưng lại không nói chuyện cũng như không có một chút hành động nào cả.

Ngay khi Kỳ Ngôn chuẩn bị tốt tâm lý cho mọi hình phạt sắp rơi vào người cậu, thì trên đầu truyền đến một tiếng cười khẽ.

"Ồ, cậu còn biết giả chết à? Sao lúc cậu giết tôi không thấy cậu giả vờ chết thế?"

Kỳ Ngôn: "......"

Cậu ngẩng đầu, trợn trắng mắt nhìn về phía người đàn ông có sắc khí hung hãn.

"Muốn giết muốn chém tùy anh." Do thiếu nước quá lâu và không nói chuyện trong thời gian dài nên giọng cậu có chút khàn, tuy nhiên lại không hề khó nghe chút nào.

Bạch Hạo ngồi xổm xuống nhìn Kỳ Ngôn, khóe miệng vẫn như trước mà câu lên một nụ cười: "Tôi không thích nhất là mấy việc máu me này. Chỉ cần cậu nói cho tôi biết, là ai phái cậu đến, tôi sẽ tha cho cậu, thế nào?"

Vừa lúc nãy hắn hướng ánh mắt nhìn xuống cậu, nhưng lại quay lưng về phía ánh sáng khiến Kỳ Ngôn không thấy rõ diện mạo, nhưng bây giờ mặt hai người đối diện nhau, cậu đã nhìn rõ nhan sắc khác thường và tuấn mỹ của Bạch Hạo, trong lòng có chút thất thần.

Bạch Hạo thật sự không giống một đại lão của hắc đạo, mà có điểm rất giống..... Một vị quân sư xảo quyệt và gian trá?

Nghĩ lại thì, Bạch Hạo cũng là người có thể nhìn ra Kỳ Ngôn được cử tới ám sát hắn nhưng không nói lời nào. Trình độ của một sát thủ chuyên nghiệp có thể tiếp cận được sát bên cạnh hắn mới bị phát hiện là chuyện rất hiếm, mà cậu lại là người đầu tiên làm được điều này. Nếu không phải do hắn có đủ cảnh giác thì cơ hội ám sát là rất thuận lợi.

Đối diện với ánh mắt của Kỳ Ngôn, một ánh mắt đen nhánh tinh khiết giống như một ao thanh tuyền, khó có thể tưởng tượng được đây mà là ánh mắt của một sát thủ.

"Đôi mắt thật đẹp..." Bạch Hạo mỉm cười: "Cậu sẽ đưa nó cho tôi chứ?"

Kỳ Ngôn dời mắt đi, liếm đôi môi khô khốc, rất lâu sau mới nói: "Tôi không biết ai muốn giết anh."

Trong nháy mắt, sắc mặt của Bạch Hạo có chút giật mình nhưng rất nhanh liền giấu đi.

Đương nhiên Bạch Hạo biết, một sát thủ được thuê làm sao có thể biết được cố chủ của mình là ai chứ, loại sát thủ như Kỳ Ngôn chẳng qua là lấy tiền làm trọng mà thôi. Nhưng hắn không nghĩ rằng, Kỳ Ngôn sẽ thật sự nói trắng ra là "Không biết".

"Vì chuyện gì mà làm cậu mở miệng ra vậy?" Bạch Hạo ra vẻ nghi hoặc sờ cằm: "Vì tôi muốn đôi mắt của cậu à?"

Kỳ Ngôn hơi khép mắt lại: "Không liên quan gì đến anh."

"Nhìn bộ dạng thì có vẻ là đúng rồi." Bạch Hạo cười to: "Một sát thủ, không thèm để ý đến mạng sống của mình mà lại đi để ý đến đôi mắt của bản thân...."

Bạch Hạo đứng lên, nói với hai người áo đen phía sau: "Hai cậu đi ra ngoài trước đi, đừng cho bất luận kẻ nào vào đây."

Hai người nọ khom lưng, cúi đầu cung kính mà rời khỏi căn phòng giống như một cái lồng sắt.

Bạch Hạo đứng dậy rồi đi đến hàng loạt dụng cụ tra tấn trước mặt, có roi, đao, gậy điện, thậm chí thứ đặc biệt hơn còn có một cái mỏ hàn rất cũ.

"Có phải là chỉ cần giữ lại đôi mắt, thì đối với cậu như thế nào cũng được, đúng không?"

Nghe hắn nói xong, đột nhiên Kỳ Ngôn hừ nhẹ một tiếng.

"Anh biết rõ là không thể hỏi bất cứ điều gì từ tôi mà, vậy tại sao lại phải làm mấy điều dư thừa này."

Bỗng nhiên động tác Bạch Hạo dừng lại, ra vẻ kinh ngạc mà quay đầu lại nhìn cậu: "Vậy thì tại sao cậu vẫn nói không biết? Không phải chết có tôn nghiêm một chút sẽ tốt hơn sao?"

Rõ ràng có thể cảm thấy cơ thể Kỳ Ngôn đang run lên, sau đó hắn cúi đầu không nói nữa.

[Độ hảo cảm của Bạch Hạo đối với Kỳ Ngôn +5, độ hảo cảm hiện tại: +5]

"Vì em trai à?"

Trên khuôn mặt có chút ý cười của Bạch Hạo mang theo một chút gian xảo, rốt cuộc thì cũng giống như hắn thay một cái ác đáng sợ khác.

"Tôi đã điều tra, cậu có một em trai, ở cô nhi viện, năm nay....." Bạch Hạo nhìn ngón tay của mình, sau đó giơ lên bốn ngón: "4 tuổi nhỉ."

Đột nhiên Kỳ Ngôn ngẩng đầu, đôi mắt khiếp sợ nhìn hắn.

"Đúng rồi, chính là loại biểu cảm này." Bạch Hạo đi đến rồi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt bê bết máu của Kỳ Ngôn: "Vì em trai, nên lựa chọn làm một sát thủ để tồn tại, có tiền lại còn có thể rèn luyện được một thân bản lĩnh để bảo vệ em trai. Đây vốn dĩ là một câu chuyện rất có lòng, nhưng mà cậu lại làm sai ở..."

"Nhận sai đơn tử."

Vào cùng ngày Kỳ Ngôn bị bắt, Bạch Hạo đã cho thuộc hạ điều tra thân phận của cậu. Biết được cả gia đình đều trở thành nạn nhân trong một cuộc chiến băng đảng, lúc đấy cậu và người em trai còn quấn trong tã lót may mắn thoát chết. Em trai được đưa đến cô nhị viện, còn cậu thì quyết định trở thành một sát thủ.

Trong mắt Kỳ Ngôn tỏ ra một tia đau khổ, mà Bạch Hạo thì không có cách nào để hiểu được.

Vì sao lại đau khổ? Chẳng lẽ không phải là hối hận à? Hối hận khi nhận nhiệm vụ này, hối hận vì bản thân đã thất bại, hối hận bản thân....

Đột nhiên, Bạch Hạo ngây ngẩn cả người.

Trong mắt Kỳ Ngôn rưng rưng nước, nhưng những giọt nước này không phải là cố ý muốn khóc.

Nó dường như đơn thuần là... nước mắt.

Một lúc lâu sau, giọng Kỳ Ngôn mới chậm rãi nghẹn ngào vang lên.

"Vạn Châu."

Ánh mắt Bạch Hạo chợt lóe lên, lộ ra một nụ cười tươi hài lòng với câu trả lời.

Người biết ngoan ngoãn nghe lời, tất nhiên sẽ được nhận phần thưởng xứng đáng.

[Độ hảo cảm của Bạch Hạo đối với Kỳ Ngôn +5, độ hảo cảm hiện tại: +10]

______Hết chương 1 TG10________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play