Edit: Khả Tịch Nguyệt
Beta: Gbear
_______________________
Sau khi phải ngủ ở ngoài phòng khách hai đêm, cuối cùng căn hộ nhỏ của Kỳ Ngôn cũng sửa sang lại ra một phòng khác cho hắn ở.
Úc Không Cảnh tỏ vẻ dục cầu bất mãn, vào ban đêm thì bò lên trên giường Kỳ Ngôn, hung hăng làm cậu một trận. Sáng sớm hôm sau, hí hửng tay cầm kịch bản《 Căn nhà màu xanh 》đến Hoành Điếm, để lại Kỳ Ngôn nằm trên giường không nhấc chân dậy nổi.
Cuộc sống sinh hoạt này giống như những ngày tháng bình bình đạm đạm, ấm áp mà ngọt ngào.
Bởi vì đã xác nhận mối quan hệ và còn ở chung với Úc Không Cảnh, mấy ngày nay Kỳ Ngôn chưa từng ra khỏi chung cư, một vài hợp đồng đại sứ và quảng cáo gì đó cũng tạm thời lùi lại.
Cứ tưởng sẽ có một cuộc sống an ổn như vậy, không nghĩ tới một buổi sáng sớm nọ, một tin tức nóng hổi đã đánh tan sự yên bình này.
Hàng loạt các trang báo đều tuôn ra tin tức có một người phụ nữ được nghi là bạn gái của Úc Không Cảnh thường xuyên ra vào chung cư của hắn, hơn nữa còn xác định họ đã sống chung với nhau rồi.
Những bức ảnh phía dưới vừa đúng lúc là Tần Diệu đang đi mua quần lót nam ở siêu thị, cô ta di chuyển đến gần chung cư Úc Không Cảnh một cách khiêm tốn, mà hành động rất mơ hồ, hiển nhiên nhìn qua thì đây là bức ảnh được chụp lén.
Úc Không Cảnh nhìn thấy tin tức này, đã ngay lập tức gọi điện thoại cho Kỳ Ngôn, sau một phen giải thích thì hắn quyết định mở một cuộc họp báo với ký giả làm sáng tỏ chuyện này.
Thái độ của Úc Không Cảnh nghiêm túc xử lý làm Kỳ Ngôn rất vui, nhưng trong bản thân cậu lại suy nghĩ đến một việc, không ngăn được một nụ cười châm chọc ra tiếng.
Đang êm đẹp, tự nhiên Tần Diệu đi mua quần lót nam làm gì? Cô ta là phụ nữ lại ở một mình thì còn cần quần lót nam à?
Kỳ Ngôn bắt đầu hoài nghi cái ‘bức hình’ này rốt cuộc có thật là paparazzi chụp được hay là có người cố ý tung tin nóng.
Ở phía bên này khi Úc Không Cảnh đã đóng phim xong, hắn vội gọi điện cho người đại diện của mình chuẩn bị mở cuộc họp báo làm sáng tỏ việc này, thì đột nhiên bị một dãy số lạ cắt ngang.
“Alo?” Vì dãy số cuối là số địa phương nên Úc Không Cảnh nhanh chóng nhận máy.
“Không Cảnh, là em.” Âm thanh Tần Diệu từ bên kia truyền đến, lộ ra chút giọng tự trách: “Em thấy tin tức bị tuôn ra ở trên mạng, em xin lỗi nhiều, là em không đề phòng tốt.”
Úc Không Cảnh đang bực bội vì chuyện này, lại còn nghe thấy giọng Tần Diệu nữa thì mày nhăn càng sâu: “Tôi sẽ giải quyết chuyện này, giờ cô cứ ở yên một chỗ là được rồi, đừng gây thêm phiền phức gì nữa.”
Giọng Tần Diệu mang theo chút nước mắt nghẹn ngào: “Xin lỗi nhiều mà, bạn gái anh đã biết rồi sao? Không hiểu lầm gì anh chứ?”
“Cậu ấy đã biết.” Úc Không Cảnh có chút không vui, nhưng vẫn đáp.
Tần Diệu nhìn bản thân đã trang điểm thật tinh xảo trong gương, khóe môi cô ta cong lên một nụ cười đắc ý, nhưng thanh âm lại hèn mọn vô cùng.
“Như vậy thì tốt rồi, nếu hai người các anh vì em mà có hiểu lầm gì, em sẽ không tha thứ cho mình mất.”
“Được, không nói nhiều nữa, tôi còn việc khác.” Úc Không Cảnh cúp điện thoại, bắt đầu vội vàng chuẩn bị liên lạc mở một cuộc họp báo với phóng viên.
Bên kia, Kỳ Ngôn lái xe đi vào chung cư vốn là của Úc Không Cảnh. Khóe môi treo lên nụ cười nhàn nhạt, nhưng nhìn thật kỹ thì nụ cười ấy còn có thâm ý khác.
So với việc đóng vai hề nhảy nhót ở trong tối cùng Tần Diệu, không bằng chính mình tới tìm cô ta trước thì như thế nào?
Từ chỗ Úc Không Cảnh, cậu có được chìa khóa dự phòng của căn hộ, Kỳ Ngôn mở cửa, vừa vặn đối diện với Tần Diệu đang đứng trước cửa sổ gọi điện thoại cho ai đó.
Tần Diệu thấy cậu liền sửng sốt, buông điện thoại xuống nhanh chóng cúp máy, bỗng chốc thần sắc trở nên tàn nhẫn.
“Cậu là ai?! Sao lại tự ý vào nhà riêng?!”
Kỳ Ngôn nhìn cô ta, bình tĩnh cười: “Cho dù là tự ý vào nhà riêng, thì đây cũng không phải là nhà của cô mới đúng chứ?”
Sắc mặt Tần Diệu cứng đờ, đôi mắt tinh tế đánh giá nhanh Kỳ Ngôn, thấy dung mạo cậu tuấn mỹ, còn hơi quen mắt nên trong lòng nghĩ chắc là người bạn nào đó trong giới nghệ sĩ của Úc Không Cảnh.
“À……” Tần Diệu vuốt tóc mai, giọng mềm nhẹ nói: “Cậu là bạn của Không Cảnh à? Tôi từng xem phim cậu diễn rồi.”
Đương nhiên những lời này đều là giả, lúc Kỳ Ngôn mới nổi lên, cô ta còn đang cùng tiểu tam đấu trí đấu khẩu, thì làm sao có thời giờ xem phim chứ? Chẳng qua nói như vậy là vì thử Kỳ Ngôn mà thôi.
Nhìn ra chút tâm tư của cô ta, cậu cười nói: “Đúng là tôi có đóng phim, nhưng lại không phải bạn của Úc Không Cảnh.”
“Không phải bạn anh ấy?” âm thanh Tần Diệu có chút sắc bén, sau đó cười lạnh: “Mặc kệ có phải là bạn hay không, việc tự mình vào đây mà chưa có sự cho phép thì xem ra cậu cũng không có chút giáo dưỡng nào hết!”
Kỳ Ngôn tỏ vẻ mặt đắc ý, nhướng mày rồi đi vào trong một cách tự nhiên, thẳng tiến vào phòng bếp, bắt đầu tìm cà phê để pha một ly cho mình.
“Này! Cậu làm gì đó?!”