Edit: Khả Tịch Nguyệt
Beta: Gbear
_______________________
“Quay phim có thuận lợi không?”
Giọng Giản Thanh vang lên từ phía đầu dây bên kia điện thoại, Kỳ Ngôn hơi mỉm cười, nói: “Khá tốt.”
Đột nhiên hôm nay Giản Thanh gọi tới làm Kỳ Ngôn rất ngạc nhiên. Nhưng nghĩ lại thì việc bạn bè gọi điện nói chuyện cũng không có gì mà. Quả thật, câu đầu tiên Giản Thanh hỏi là về vấn đề quay phim.
“Cậu phải chú ý sức khỏe, gần đây tôi khá rảnh nên đến thăm cậu được không?” âm thanh cười khẽ của Giản Thanh truyền đến.
Kỳ Ngôn đang ngồi nghỉ chờ cảnh quay, nghe thấy Giản Thanh nói vậy bèn cười nói: “ Vất vả lắm mới có thời gian rảnh rỗi, lãng phí cho tôi thật sự được à? Cậu vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt đi, thời gian của diễn viên không dễ có đâu.”
“Tôi muốn tới thăm cậu mà, cũng không phải là đi mỗi ngày đâu.”
“Vậy đến đây đi, tùy cậu thôi, dù sao ngày nào tôi cũng ở đoàn phim.”
……
Xem như đây là nguyên nhân gây ra sự cố nào đó đi ha, bởi vì ngày Giản Thanh quyết định muốn tới thăm, vừa vặn là……
Ngày mà có cảnh quay tình cảm ngắn nhưng cực kỳ mãnh liệt của Úc Không Cảnh và Kỳ Ngôn.
Nói đến cũng lạ, người tên Giản Thanh này thật sự rất giỏi tạo chuyện tình cờ, hôm trước đạo diễn còn nói cảnh quay đó sẽ bị hoãn đến hôm nay, vậy mà Giản Thanh canh tới đúng ngày luôn.
Khi có người tới thăm ngay lúc phải diễn mấy đoạn tình cảm nồng nhiệt, Kỳ Ngôn vẫn có chút mâu thuẫn nho nhỏ. Nhưng điều hiển nhiên, Úc Không Cảnh còn mâu thuẫn hơn cả cậu!
“Cậu ta tới chi vậy?” Úc Không Cảnh hừ lạnh một tiếng, giọng điệu bất mãn nói.
Kỳ Ngôn bất đắc dĩ cười trừ: “Giản Thanh tới thăm tôi.”
“Chọn đúng lúc này mà tới, đúng là ý của Tuý Ông không phải ở rượu*.” Úc Không Cảnh làm ra vẻ tiền bối: “Cậu cách xa cậu ta ra một chút, cẩn thận bị bán lúc nào không hay, ở giới giải trí này thì làm gì có cái gọi là bạn bè thật lòng?”
*say rượu không có nghĩa là vì rượu: Ý nghĩa ban đầu của người say, đó là sở thích của tác giả câu nói ý không phải để uống rượu mà là để thưởng thức cảnh vật trong núi; về sau nó được dùng để thể hiện rằng ý định ban đầu không phải ở đây mà ở những khía cạnh khác, hoặc có những động cơ thầm kín
Kỳ Ngôn nhướng mày, tùy ý gật đầu: “Ừ, tôi sẽ chú ý.”
Cảnh diễn hôm nay chủ yếu lấy đoạn tình cảm nồng nàn là chính. Kiều Tân từng chút một tìm ra bí mật của mỹ nhân mỗi đêm đều xuất hiện rồi lại lặng yên biến mất không một tiếng động, ngay từ đầu còn nghĩ việc nhớ nhung con trai nhà người ta là linh ta linh tinh, về sau mới phát hiện sự tình không đơn giản.
Mỗi ngày, ông lão chủ nhà âm trầm sẽ luôn làm một hành động khó hiểu đó là lấy một cây bùa vàng từ chiếc rương da cũ xưa ra; còn cái cô Triệu Tỷ Nhi điên điên khùng khùng kia cũng thường xuyên nhìn mình ngây ngốc, trong miệng còn lẩm bẩm ‘Thủy Sinh, đừng sợ……’; Người trên cái thị trấn nhỏ này cực kỳ ác cảm với cụm từ ‘người yêu đồng tính’, thậm chí không muốn nhắc tới; cũng không biết lý do gì mà hàng xóm láng giềng không muốn nói chuyện với ông lão……
Khi Kiều Tân cố gắng quơ bàn tay rắn chắc đẩy làn sương mù ra, hình ảnh chỉ cách mỹ nhân trong đêm này càng ngày càng gần, vậy mà anh có một giấc mộng xuân.
Trong mộng, anh và người ấy triền miên hoang lạc giữa giường chiếu. Làn da bóng loáng nhẹ nhàng lướt qua trong tay, tiếng rên ưm a uyển chuyển một cách mê hồn ở thân dưới, Kiều Tân chưa từng trải qua tình yêu giữa hai người con trai, vậy mà trong nháy mắt, anh hoàn toàn chìm đắm trong cơn khoái lạc này.
Đoạn này đối với Kỳ Ngôn và Úc Không Cảnh mà nói đều là một hồi…… hương diễm khiêu chiến đặc biệt.
Kỳ Ngôn bắt đầu cởi áo, lộ ra bờ ngực gầy trắng nõn nhưng rắn chắc, hai đầu quả hồng nhạy cảm run run đứng trước gió.
Ban biên tập cắt nối chỉ tập trung lấy tấm lưng đẹp đẽ của cậu, nói cách khác đây là mỹ cảnh duy nhất, chỉ cần quay đúng chỗ là ngay lập tức có thể kết thúc công việc. Trong lúc này đây, ngực và biểu cảm của Kỳ Ngôn hoàn toàn đối diện với hắn, mọi thứ đều được lột tả không che giấu chút cảm xúc nào.
Trước mắt là một hình ảnh cực kỳ quyến rũ, Úc Không Cảnh không khống chế được mà âm thầm nuốt nước miếng. Tư thế cưỡi lên người này có cần mê hoặc dụ người đến vậy không chứ!
“Chuẩn bị xong! Úc Không Cảnh, cậu lên giường nằm trước đi, cởi quần áo ra hết.” Đạo diễn chỉ huy: “Kỳ Ngôn, cậu chỉ cần cởi áo ra là được, sau đó ngồi ở trên eo Úc Không Cảnh.”
Cơ thể Kỳ Ngôn trắng nõn không chút dấu vết, cậu thở ra một hơi, đối mặt với cả người Úc Không Cảnh đã cởi hết quần áo chỉ cười nhạt rồi nói: “Xin chỉ giáo nhiều hơn, tiền bối.”
Lời nói ấy, làm hắn lại nhớ đến đêm Kỳ Ngôn đẹp như yêu tinh, rên rỉ ở dưới thân mình.
“Không có gì.” Đây là chuyện tôi nên làm mà đúng không?
Úc Không Cảnh hơi cong nhẹ môi, động tác gần như không thể nhìn thấy, hắn nằm trên giường, bắt đầu cởi hết đến khi chỉ còn lại chiếc quần đùi.
Phân cảnh này không cần lộ ra quá nhiều, Kỳ Ngôn lộ lưng, Úc Không Cảnh lộ cánh tay và hai chân là được.
Giản Thanh ở bên ngoài đứng xem, sắc mặt không tốt lắm nhìn hai người làm ra hành động ái muội, cùng với động tác lên xuống nồng nhiệt, bèn xoay người rời đi.
Úc Không Cảnh cảm thấy huyết mạch của mình sắp phun trào rồi, hai người phải làm vài động tác ân ái mà còn phải biểu hiện chúng một cách không xấu hổ nữa. Đối diện ánh mắt bình tĩnh lạ thường của Kỳ Ngôn, không hiểu sao hắn lại thất thần mất rồi.
“Dừng! Úc Không Cảnh sao cậu không nói lời thoại vậy?”