Edit: Khả Tịch Nguyệt
Beta: Gbear
_______________________
Xung quanh hoàn toàn chìm vào yên lặng, dường như mọi thứ đều đang nín thở nhìn chăm chú vào hai người giữa sân.
Thần sắc Úc Không Cảnh ngẩn ra, vội vàng tiến vào trạng thái diễn.
“Bị bệnh? Có nặng lắm không?” giọng nói người thầy giáo mang theo sự lo lắng, đồng thời cũng lộ ra một chút nghi hoặc.
Đây là bổn phận của người làm thầy, lo lắng cho học sinh là chuyện bình thường, nhưng cũng lại vô cùng nghi ngờ tại sao Lý An Lương đột nhiên nói lời kiểu này.
Lý An Lương tiếp tục chìm vào suy tư, thật lâu sau mới phát ra âm thanh nhàn nhạt, không cảm xúc.
“Thưa thầy, em sẽ tiếp tục nỗ lực, xin thầy đừng lo lắng.” Nói xong, Lý An Lương sửa sang lại phiếu điểm trong tay cho gọn gàng rồi kẹp vào một quyển sách, chậm rãi bỏ vào trong cặp mình.
Người thầy giáo gần như thở dài lo lắng không phát ra tiếng, vỗ vỗ bờ vai của cậu: “Được rồi, thầy tin em có thể mở lòng.”
Lý An Lương gật đầu, cũng không quay đầu lại nhìn mà rời đi ngay. Tấm lưng kia lộ ra dáng vẻ cô đơn cùng thê lương khiến người khác rất muốn tiến đến ôm cậu vào lòng ngực.
Đạo diễn canh đúng lúc mà hô ‘cắt’, trong nháy mắt Kỳ Ngôn đã thoát vai của Lý An Lương, cậu xoay người lễ phép khom lưng với Úc Không Cảnh.
“Tiền bối vất vả rồi.”
Ngữ khí của cậu vẫn nhàn nhạt như cũ, không hề gợn sóng, giống như chưa từng có bất cứ sự qua lại nào cả.
Úc Không Cảnh lấy lại tinh thần từ trong đoạn diễn vừa rồi, ánh mắt hơi phức tạp nhìn Kỳ Ngôn.
Người con trai này…… Có lẽ là vì diễn nghệ mà sinh.
[Độ hảo cảm của Úc Không Cảnh đối với Kỳ Ngôn +15, độ hảo cảm hiện tại: 0]
Úc Không Cảnh có hơi chút bất mãn với tình huống vừa rồi. Đối diện với Trương Mại đang đi lại, hắn bực bội ném kịch bản cho anh, vòng qua Kỳ Ngôn đi tới khu nghỉ ngơi.
Kỳ Ngôn không thấy ngại ngùng, ngược lại còn lạnh nhạt đi đến chỗ đạo diễn rồi nhìn lại diễn xuất của mình trên ống kính, dò hỏi đạo diễn và biên kịch phương pháp để suy diễn tình cảm của nhân vật này càng tốt hơn.
Úc Không Cảnh ngồi trên ghế dựa, thần sắc âm trầm mà nhìn về phía cậu, không nói gì.
“Anh Cảnh, diễn phần này xong là có thể đi rồi.” Trương Mại mở bảng lịch trình ra: “Kế tiếp cần tham gia một ……”
“Nói tôi có việc, hủy đi.” Giọng nói Úc Không Cảnh lạnh nhạt truyền đến, khiến tay Trương Mại sợ tới mức run lên.
Trương Mại nhẹ nhàng ho hai cái, không xác định hỏi: “Anh Cảnh anh nói…… Hủy sao?”
“Ừ, hủy đi.” Úc Không Cảnh bực bội lặp lại một lần, ánh mắt lại tiếp tục dừng ở trên người Kỳ Ngôn đang đứng phía xa.
Đồ vật tỏa ra ánh sáng ắt sẽ dễ hấp dẫn người khác, ngay lúc này trong mắt Úc Không Cảnh, Kỳ Ngôn chính là một món đồ sắp sáng lên. Có thể là khối vàng thô sang quý, cũng có thể là viên đá tinh thể trong sáng, hoặc là mảnh pha lê không đáng giá nọ……
Bỏ qua một bên chuyện cậu ta có chỗ nào đó rất giống Tần Diệu thì có lẽ Kỳ Ngôn là một hậu bối rất tốt, dù sao đối với hậu bối có thực lực thì tiền bối cũng vô cùng trân trọng. Trước mắt thì Úc Không Cảnh ôm tâm thái như vậy.
Nghe nói buổi chiều vẫn còn cảnh diễn của Kỳ Ngôn, hắn chuẩn bị sẽ xem đến cuối cùng, xem rốt cuộc cậu ta là vàng, đá quý, hay là pha lê.
Phần diễn buổi chiều, là một phần đối thoại của ‘Lý An Lương’ và ‘Tiếu Dung’. Nội dung đại khái là cảnh Tiếu Dung đang giúp đỡ trông coi cửa hàng bán hoa, Lý Tiểu Thiện nấu cơm ở lầu hai. Sau khi Lý An Lương trở về, phát hiện người đàn ông tên là Tiếu Dung này quang minh chính đại ngồi trong tiệm, tức thở không ra hơi liền nổi lên xảy ra tranh chấp với anh ta. Cuối cùng bởi vì lý do vô cớ gây rối nên Lý Tiểu Thiện chạy xuống dưới khuyên can rồi cho cậu một bạt tay, vì dồn nén tức giận nhưng không thể làm gì, Lý An Lương không quay đầu lại mà chạy đi mất.
Đạo diễn đập clapper board, bắt đầu diễn cảnh này rồi.
Lý An Lương cúi đầu đi vào cửa hàng, có thể nhìn ra một cách rõ ràng cảm xúc không được tốt của cậu, khoảnh khắc bước vào trong cậu vẫn nở một nụ cười với vị trí quầy thu ngân …… Nhưng giây tiếp theo, nụ cười của cậu cứng lại, bởi vì đứng ở sau quầy không phải là chị gái mình, mà là Tiếu Dung đang đứng hơi do dự.
“Tại sao lại là anh?” Giọng Lý An Lương dần trở nên lạnh nhạt: “Chị tôi đâu?”
“Khụ, An Lương em về rồi……” đối với cậu em trai không thích mình này thì Tiếu Dung vẫn ôm tâm thái phải lấy lòng, vì y thật sự thích Lý Tiểu Thiện.
“Tôi hỏi anh, chị tôi đâu rồi!” âm thanh Lý An Lương tăng lên, không hợp chút nào với hình tượng an tĩnh như thường ngày của cậu.
“À, Tiểu Thiện ở trên lầu……”
“Câm miệng!”
Nghe được xưng hô ‘Tiểu Thiện’ này, Lý An Lương đã bắt đầu hoàn toàn nổi giận.
“Rốt cuộc anh có mục đích gì? Tại sao muốn tiếp cận chị gái của tôi?” ánh mắt Lý An Lương trở nên sắc bén, trong lời nói lộ ra một tia hận ý: “Nhà anh rất có tiền đúng không? Bởi vì có nhiều tiền nên bắt đầu tới đùa giỡn chị gái tôi đúng không!”
“Lý An Lương!” giọng Tiếu Dung cũng dần lạnh lẽo: “Em ấy là chị cậu! Sao cậu lại có thể nói như vậy?”