Edit : Khả Tịch Nguyệt.
Beta: GBear
Giọng điệu trêu đùa của Tiêu Dật làm Kỳ Ngôn sửng sốt.
“Hả?” Cậu mờ mịt nhìn hắn: “Anh gạt tui làm gì?”
“Không lừa em thì sao em có thể nhận ra tình cảm của tôi với em?” Tiêu Dật nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của cậu, không nhịn lòng được mà đặt môi trên trán cậu một cách nhẹ nhàng, hạ xuống một nụ hôn.
Kỳ Ngôn vuốt cái trán, âm thanh run rẩy: “Anh, anh…… Tất cả đều là kịch bản.”
Đây là kiểu nhiều thêm một chút chân thành thiếu đi một chút kịch bản thôi đúng khum! Cái đồ tán tận lương tâm này!
Rốt cuộc thì lớp vải mỏng kia giữa hai người đã bị đâm thủng, thật là đáng mừng, lúc Kỳ Ngôn và Tiêu Dật cùng xuất hiện trong phòng khách, trong lòng hai người đều hiểu rõ không cần nói ra đã tự giữ khoảng cách……
Tuy rằng hai người bọn họ đều biết, nhưng cha mẹ hai bên……
Kỳ Ngôn và Tiêu Dật quyết định vẫn nên giấu chuyện này trước thì sẽ tốt hơn. Trong xã hội hiện giờ, nếu phụ huynh phát hiện con mình là đồng tính luyến ái thì chính là một chuyện không thể chấp nhận nổi…… Đối với cha mẹ Tiêu Dật, Kỳ Ngôn cảm thấy hẳn là hắn đã từng nói ra rồi, chỉ thiếu mỗi cha mẹ Kỳ Ngôn thôi.
Ba Kỳ là người điển hình cho câu không nói mà hành động, những chuyện khác đều giao cho mẹ Kỳ, thường xuyên vì chút việc nhỏ nhặt mà bị mẹ Kỳ nói không ra gì, nhưng từ trước tới nay cũng không phản bác lại.
Dưới lời Kỳ Ngôn mà nói, đây không phải là bị vợ quản nghiêm, mà là tôn trọng phụ nữ.
Cho nên lời nói của mẹ Kỳ rất có sức ảnh hưởng trong nhà, hơn nữa lúc ồn ào lên thì không người nào có thể địch lại, đặc biệt là hồi bà đến thời kỳ tiền mãn kinh nọ……
Kỳ Ngôn không muốn nhớ lại chuyện xưa cũ nữa. Cậu cảm thấy về chuyện đồng tính luyến ái thì nhất định phải ra tay từ bà hoàng nhà mình trước.
Đối với mẹ Kỳ thì bữa tiệc lẩu này khiến bà rất vừa lòng, ít nhất thì không có bất cứ nghi ngờ nào với Tiêu Dật, còn đặc biệt dặn dò Kỳ Ngôn phải chiếu cố Tiêu Dật nhiều chút, vì cả hai đều thuê nhà riêng ở bên ngoài, nên giúp đỡ lẫn nhau mới đúng……
Với điều này mà nói, Kỳ Ngôn tỏ ra xem thường, con trai mẹ là trạch nam, rốt cuộc là ai nên chiếu cố ai chứ hả?!
Sau khi mẹ Kỳ vừa đi khỏi, Tiêu Dật đóng cửa lại rồi lập tức bế Kỳ Ngôn lên đi vào phòng ngủ.
Kỳ Ngôn bị dọa cho ngốc cả người luôn, cậu một bên giãy giụa một bên nói: “Oa oa oa oa anh mau bỏ em xuống!”
Tiêu Dật giả mắt mù tai điếc, thả cậu lên trên chiếc giường nhỏ, ngay lúc Kỳ Ngôn còn chưa kịp phản ứng lại đã bị lực cánh tay của hắn đè lên.
Tư thế này, tư thế này có hơi sai sai rồi! Kỳ Ngôn ngượng đỏ mặt, đẩy ngực Tiêu Dật: “Anh mau tránh ra, tránh ra đi!”
“Ngoan.” Tiêu Dật giữ chặt cái tay lộn xộn của cậu, ý cười tràn ngập trên khuôn mặt, hắn nhìn cậu đang xấu hổ và buồn bực nói: “Tôi có chuyện muốn hỏi em.”
“Muốn hỏi gì thì ngồi dậy rồi hỏi chớ! Em đi pha trà cho anh có được không!” xem như đây là lời xin tha của Kỳ Ngôn đi haa.
Tiêu Dật không chút dao động: “Chỉ hỏi mấy câu thôi, trả lời xong thì em sẽ được ngồi dậy. Đừng quậy nữa, nếu quậy tiếp thì tôi cũng không dám đảm bảo chính mình sẽ làm cái gì đâu đó.”
Kỳ Ngôn bị dọa cho run người một chút, vội vàng căng thân hình không dám tùy tiện lộn xộn.
“Anh, anh muốn hỏi cái gì?”
“Bắt đầu thích tôi từ khi nào?”
“…… Không biết.” Dứt lời, môi Kỳ Ngôn đã bị Tiêu Dật thành công bắt giữ.
Đầu lưỡi cùng múa theo chuyển động của môi, hắn liếm mỗi một chỗ trong miệng cậu, mãi đến khi cả hai đều thở hồng hộc mới buông ra.
Giọng Tiêu Dật hơi khàn khàn, ánh mắt hắn tối lại: “Nói thật. Nếu không sẽ phạt em tiếp.”
Kỳ Ngôn liếm môi, gương mặt đỏ bừng: “Là thật mà….không biết từ lúc nào đã thích luôn rồi.” Âm thanh cậu có chút ủy khuất làm Tiêu Dật vui vẻ không thôi, khóe miệng hắn cong lên rồi hôn lên mi mắt cậu.
“Câu hỏi tiếp theo, tại sao thích tôi mà không nói ra?”
Lần này vì sợ bị phạt nên Kỳ Ngôn trả lời rất nhanh: “Bởi vì em cũng không xác định được là có phải đã thích anh hay không …… Hơn nữa hai chúng ta đều là đàn ông con trai cả. Lỡ như em thích anh mà anh không thích em, vậy chẳng phải là xấu hổ lắm sao, còn sẽ trở thành người mang tổn thương trong lòng nữa.”
Hóa ra trong lòng bé ngốc này cũng sợ bị từ chối à.
“Thật xin lỗi, là do tôi.” Tiêu Dật nhẹ giọng nói: “Nếu tôi nói ra sớm hơn, có phải em sẽ nhận lời đúng không.”
“Sẽ không.” Kỳ Ngôn trả lời cực nghiêm túc: “Bởi vì em thấy anh bị khùng.”
Tiêu Dật: “……”
—— Hàng xóm ngốc manh này không bị trừng phạt là không được mà!
Lại lần nữa Tiêu Dật bắt giữ chính xác được cái miệng nhỏ mềm mại kia, hắn mút vào thật sâu. Kỳ Ngôn hơi ngửa đầu lên đón nhận nụ hôn nồng cháy ấy, sự kéo dài triền miên giữa hai cánh môi phát ra âm thanh chụt chụt khiến cả hai người đều mặt đỏ tai hồng, nâng nhiệt độ và không khí trong nhà lên cao, tràn đầy hơi thở mờ ám.
Sau một lát, hắn mới buông Kỳ Ngôn đang sắp thở không nổi ra.
“Ngốc thật, không biết thở sao.”
“……” Kỳ Ngôn lườm hắn một cái, trong ánh mắt ngập nước ấy tràn đầy sự lên án: “Trước nay chưa từng hôn sâu kiểu này mà……”
Lúc trước bị Tiêu Dật hun cũng chỉ giống chuồn chuồn lướt nước thôi, đâu có kịch liệt như bây giờ đâu chứ.