Edit : Khả Tịch Nguyệt.
Beta: GBear
Thế giới 08.
“Có lẽ, nó không muốn gặp dì lắm……”
Giọng nói cô đơn của người phụ nữ vang lên ở hành lang trống trải, mang đến cảm giác đau buồn vang vọng.
Kỳ Ngôn cúi đầu, nhìn thần sắc mất mát của bà, âm thanh yếu ớt, nhàn nhạt: “Cháu hiểu rồi. Nếu dì muốn chờ anh ta về, vậy thì vào nhà của cháu trước đi. Còn nếu không thì cháu sẽ đem đồ của dì đưa cho anh ta sau.”
Người phụ nữ cân nhắc sau một lúc lâu, cuối cùng lựa chọn vế sau: “Đứa trẻ ngoan, phiền con vậy.”
“Không ạ, cũng không phiền gì cả.” Ngoài miệng thì Kỳ Ngôn nói vậy, rồi nhìn theo bóng người phụ nữ ấy đứng trong thang máy rời đi. Cậu trở vào trong nhà, đặt hai túi đồ trên bàn, cậu lập tức nổi khùng!
—— a a a cái tên tiểu tử ngốc Kỳ Ngôn nhà cậu này tự nhiên nhận cục nợ rối rắm này làm gì!!
Chẳng qua đã hứa với người ta rồi, cũng không thể không làm được đúng không? Kỳ Ngôn coi như đang nhàn rỗi, ngồi nhàm chán không có gì làm nên trông cửa vậy!
Đã qua buổi trưa, Tiêu Dật cũng chưa về. Kỳ Ngôn cố gắng dựng lỗ tai lắng nghe âm thanh đối diện, phát hiện ngoài cửa, vẫn luôn tĩnh lặng không có tiếng động.
Kỳ Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua đống trái cây thầm nghĩ, nếu trái cây mà không thừa dịp còn tươi ăn thì sẽ đánh mất ý nghĩa tồn tại của nó đó……
Đúng vậy, đúng là Kỳ Ngôn đang suy nghĩ xem có nên thay Tiêu Dật ăn hết đống trái cây đó hay không !
Sắc trời gần tối, Kỳ Ngôn tựa người vào sô pha mơ màng sắp ngủ. Cũng chưa thấy Tiêu Dật trở về, nhất định phải chờ, do buổi trưa Kỳ Ngôn chưa ngủ nên đã sớm mệt người, nếu Tiêu Dật còn không chịu về nữa, có thể cậu sẽ quên mất chuyện này……
Rốt cuộc, lúc gần 9 giờ tối, từ hành lang truyền đến tiếng bước chân cùng âm thanh lưa thưa của chìa khóa va chạm vào nhau.
Kỳ Ngôn giật mình, xách hai túi đồ ăn lên, giữ cửa mở một chút.
“Tiêu Dật! Dì anh đưa cho anh——”
Câu nói kế tiếp bị Kỳ Ngôn nuốt vào trong bụng, cậu ngơ ngẩn nhìn sắc mặt Tiêu Dật đang ửng hồng và mùi rượu nồng nặc bám đầy, cả người cậu đều sững sờ tại chỗ.
—— anh ta uống, uống rượu hả?!
Tiêu Dật quay đầu, thần sắc mê ly nhìn Kỳ Ngôn, đột nhiên cười: “Hàng xóm?”
“Hử…… Không phải tui, anh nhìn lầm rồi.” Nói xong, Kỳ Ngôn liền đóng cửa lại.
Tiếc rằng Tiêu Dật nhanh hơn một bước so với cậu, nhanh chóng đi tới chặn cửa lại, đè Kỳ Ngôn trên cửa, thỏa mãn đứng bên cạnh.
Hơi thở nóng bỏng phà vào gò má của Kỳ Ngôn, chọc đến gương mặt trắng sữa của cậu, nháy mắt đôi gò má ấy đã đỏ hồng.
“Anh anh anh anh muốn làm gì!” Trong lòng Kỳ Ngôn đang cổ vũ chính mình: “Mau buông tôi ra! Nếu không tui, tui sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”
Nghe tiếng cậu uy hiếp, Tiêu Dật cười khẽ một tiếng, so với âm sắc trong sáng trước đây, vậy mà hiện giờ lộ ra một tia khàn khàn câu người.
“Quả nhiên, ngay cả uy hiếp người cũng ngốc như vậy.”
“…… Ngốc?” Kỳ Ngôn phản bác: “Anh nói tui ngốc?! Anh mới ngốc! Anh là tên ngốc á!”
“Ừm……” Tiêu Dật thế mà dùng giọng mũi đồng ý: “Tôi là tên ngốc.”
Hắn thừa nhận thẳng thắn như vậy, ngược lại khiến Kỳ Ngôn không biết nên làm thế nào mới tốt.
Sau khi hai người duy trì tư thế này một lúc lâu, Kỳ Ngôn vặn vẹo cổ tay, chuẩn bị từ trong khe hở chui ra thì nghe thấy âm thanh không rõ đang giận hay vui của Tiêu Dật vang lên.
“Cậu vừa mới nói dì của tôi?”
“…… À, là dì của anh tặng đồ ăn, anh không ở nhà, nên gửi nhờ ở chỗ tui.”
Dứt lời, Tiêu Dật trầm mặc.
Kỳ Ngôn buồn bực nhìn sườn mặt hắn đang ửng đỏ, mùi rượu xông vào mũi, thân là tiểu trạch nam thuần khiết, Kỳ Ngôn nhăn mặt, tỏ vẻ không thích hương vị này.
Uống rượu thì cũng được đi nhưng uống phải biết điểm dừng mới tốt. Uống kiểu như muốn chết này cũng không biết là có thù oán gì với số phận hay là có thù oán với tiền đây.
“Bà ta không phải dì của tôi.”
Giọng Tiêu Dật đột nhiên hoài niệm, mang theo chút mờ mịt thê lương.
“Bà ấy là vợ của cha tôi.”
Kỳ Ngôn dừng một chút, trong lòng hiện lên một tia thấu hiểu.
Vợ của cha tôi, mà không gọi là mẹ…… tình trạng gia đình như thế nào vừa nghe là hiểu ngay.
Cuối cùng Kỳ Ngôn cũng hiểu, vì sao người phụ nữ kia lại có vẻ mặt mất mát nói cho mình, Tiêu Dật không muốn gặp bà ấy.