Edit + Beta: Vũ
—————————————-
Có một số thứ đến nhanh hơn so với tưởng tượng.
Khi dư luận dần nguôi ngoai, Nasha vốn đã im hơi lặng tiếng nhiều ngày bất ngờ dùng danh nghĩa Thánh điện Ánh Sáng để công khai những gì Kerry đã làm, trong đó bao gồm nguyên nhân lão bá tước Hilal bị thoái vị. Trong lúc nhất thời, bá tước Guaguas cũng bị kéo vào trong đống dư luận gây bất lợi cho mình.
“Đúng là việc được thì ít, việc hỏng thì nhiều!” Bá tước Guaguas tức giận ném vỡ cái ly.
Gabor đứng một bên nhìn, khuôn mặt mủm mỉm bé nhỏ lộ ra vẻ khó xử: “Cha……”
“Ôi, con trai yêu quý của ta……” Bá tước Guaguas nhận ra bản thân vừa dọa Gabor sợ rồi: “Đây không phải lỗi của con, con đừng tự trách mình.”
“Nhưng thưa cha, anh Kerry không phải cố ý đâu.” Gabor vẫn nói tốt giúp anh.
Nói tới Kerry, sắc mặt bá tước Guaguas cực kì khó coi: “Hừ! Đúng là một tên nhóc miệng còn hôi sữa, không dám bàn bạc với ta đã tự ý hủy bỏ hôn ước với Thánh Nữ. Sự sụp đổ của gia tộc Hilal bây giờ chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi!”
“Cha, hãy giúp anh Kerry lần nữa đi!” Gabor thỉnh cầu.
Bá tước Guaguas sao có thể giúp Kerry được nữa? Hiện tại ông cũng bị cuốn sâu vào vòng xoáy dư luận, đến cả bản thân còn khó bảo toàn.
“Gabor, con không được đến chỗ Kerry nữa.” Bá tước Guaguas ra lệnh.
Mặc dù Gabor là bạn tốt của Kerry, nhưng cậu nhóc cũng bất lực trước tình cảnh hiện giờ của anh.
Tình hình Kerry bây giờ đang rất bị động, hiện tại số lượng người dân trong thành chống đối anh ngày càng gia tăng, thậm chí có người còn chặn cổng lâu đài. Nếu chuyện này còn tiếp tục sẽ tới tai nữ hoàng, còn anh chắc chắn sẽ trở thành lão bá tước Hilal thứ hai.
“Thưa ngài, đây là văn kiện hôm nay.” Quản gia đi tới, trên tay cầm một chồng thư từ: “Thưa ngài, âm thanh phản đối ngài bên ngoài càng lúc càng lớn.” Cứ như vậy cũng không phải biện pháp.
Kerry bực bội liếc hắn một cái: “Đừng có xen vào!”
“Nhưng……”
“Đặt văn kiện đặt ở đây, sau đó đi ra ngoài đi.”
Trong lòng quản gia nhàn nhạt thở dài, coi như hắn đã làm tốt vai trò quản gia rồi vậy.
Những dòng chữ trên văn kiện giống như những sợi dây bện lại, làm nhiễu loạn tâm trí Kerry. Bực bội ném bút lông chim trong tay xuống, Kerry đứng dậy đùa nghịch hai quyển sách trên giá. Giá sách chậm rãi chuyển động lộ ra mật thất bên trong.
Kerry bước vào, giá sách lập tức theo tiếng chân mà đóng lại. Độ ấm trong thư phòng chậm rãi tiêu tán như thể chưa từng có ai trong phòng vậy.
“A Ngôn.”
Kỳ Ngôn đang nhắm mắt bên trong chiếc quan tài pha lê đột nhiên nghe thấy tiếng gọi nhẹ xung quanh mình, cậu mở mắt ra, bóng dáng của Kerry phản chiếu trong con ngươi màu xanh băng của cậu.
Cách một lớp thủy tinh, Kerry mỉm cười: “Quả nhiên, nhìn thấy A Ngôn là tâm trạng của tôi lập tức tốt lên.”
“Hiện tại chàng không nên xuất hiện ở đây.” Kỳ Ngôn nhẹ giọng nói: “Kerry, đi làm sáng tỏ những lời đồn kia đi.”
“Đó đều là sự thật.” Kerry cười khổ một tiếng.
“Nếu không phản bác, mọi chuyện sẽ càng tệ hơn.” Kỳ Ngôn di chuyển đuôi cá, thật lâu sau không bơi vì thân thể cậu có chút không tốt lắm: “Nasha đang hy vọng chàng không phản bác, cho nên đừng làm theo ý của cô ta.”
Kerry trầm mặc, không tán đồng cũng không phản bác lời Kỳ Ngôn, đơn thuần nở nụ cười nhạt mà nhìn Kỳ Ngôn.
Lại dáng vẻ như vậy, Kerry luôn nhìn cậu thế này, không nói lời nào chỉ đơn giản lại lộ ra vẻ hài lòng.
Nhưng Kỳ Ngôn không thể nào ghét Kerry được.
—— Anh chưa bao giờ nhận được tình cảm từ người thân, bị đánh đập hoặc bị sỉ nhục. Tồn tại được đến hôm nay là do nguồn sống duy nhất của anh, chính là Kỳ Ngôn.
“Kerry, chàng đi ra ngoài đi.”
Mặc kệ kết cục như thế nào, cậu đều sẽ giúp Kerry, không chút hối hận.
Sự khác biệt về giống loài đã tạo ra khoảng cách giữa hai người không thể vượt qua.
Lần này Kerry rời đi, đến tận một tháng sau vẫn không quay lại. Không hiểu sao anh lại tin tưởng một hầu gái, nhờ cô mỗi ngày đưa đồ ăn cho Kỳ Ngôn, hầu gái kia cũng nơm nớp lo sợ, mỗi lần đặt đồ xuống đều không dám nhìn Kỳ Ngôn mà lập tức rời khỏi.
Kỳ Ngôn trong lòng không chắc, càng thêm muốn đi ra ngoài. Nhưng hiển nhiên quan tài pha lê không thể mở ra đơn giản vậy được, ngay cả khay đựng thức ăn cũng được tích hợp với quan tài pha lê, không có cách nào lấy ra được.
Kỳ Ngôn cảm thấy tầm mắt đã có chút mơ hồ, đuôi cá không thường đong đưa có chút cứng đờ.
Hôm nay, người hầu gái kia vẫn tới đưa đồ ăn như cũ, Kỳ Ngôn nhanh chóng gọi cô lại trước khi cô chuẩn bị rời đi.