Edit + Beta: Vũ

——————————–

Người đàn ông này khóc như một đứa trẻ trước mặt Kỳ Ngôn.

“A Ngôn……” Anh lẩm bẩm, nước mắt đầm đìa trên má rồi trượt xuống mặt đất.

Kỳ Ngôn giật mình, cậu chưa từng nghĩ là một người đàn ông lại rơi nhiều nước mắt như vậy. Không kìm lòng mà vươn tay ra, nhẹ nhàng lau gò má đẫm lệ của anh.

“Kerry, cậu nên hiểu……”

Nếu quyết định làm điều gì đó, thì phải theo đến cuối cùng.

“Cái gì tôi cũng hiểu cả rồi, A Ngôn……” Kerry nắm chặt tay Kỳ Ngôn, cọ má vào lòng bàn tay cậu: “Nói yêu tôi đi.”

Kỳ Ngôn nhìn anh bằng ánh mắt lãnh đạm có chút đau lòng: “Kerry, những lời cậu đã nói ra thì dù sau này có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, cậu cũng không thể thay đổi được. Tôi và cậu sẽ phải tự mình gánh lấy.”

“Không cần A Ngôn gánh vác, tôi nguyện chấp nhận mọi hậu quả!” Đôi đồng tử mù sương của Kerry lóe lên một tia sáng.

Kỳ Ngôn nhẹ nhàng thở dài, nhìn ánh mắt Kerry lộ ra ý cười: “Thật ra, tôi biết cậu đã kết hôn từ lâu. Một người tự xưng là anh cả của cậu đã nói với tôi.”

“Cái gì?” Kerry sửng sốt.

“Tôi rất tò mò tại sao anh ta lại tới tận biển Núi lửa vào mùa đông, chỉ để báo tin cho tôi.”

Kerry im lặng mím môi và không nói gì, nhưng rõ ràng nhiệt độ xung quanh đang giảm đáng kể.

“Tôi không biết mục đích của anh ta là gì.” Kỳ Ngôn dừng một chút, chậm rãi tiến lên một bước, kéo gần khoảng cách giữa hai người: “Nhưng tôi biết, lúc nghe tin cậu kết hôn, tôi cực kỳ không vui.”

Nghe thấy lời Kỳ Ngôn nói, bỗng dưng Kerry ngẩng đầu, trong mắt hiện lên sự vui mừng.

Kỳ Ngôn cười nhẹ khi bắt gặp ánh mắt của anh, khẽ nói: “Tôi biết tại sao đấy, cậu biết không?”

Giọng nói tràn đầy dụ hoặc, Kerry gật đầu và nhanh chóng chặn môi Kỳ Ngôn bằng nụ hôn sâu. Dần dần nụ hôn sâu ấm áp đó càng làm tăng nhiệt độ không khí trong phòng, đôi tay bắt đầu không thành thật mò mẫm trên bộ lễ phục thượng lưu đắt tiền, tựa như có thể chạm vào làn da mịn màng qua lớp vải mỏng vậy.

Nụ hôn dần rơi xuống cổ rồi khẽ liếm láp, khơi gợi lên cảm xúc nguyên thủy nhất của nhân loại.

Lúc bị anh ôm lên giường, ý thức của Kỳ Ngôn vẫn rất tỉnh táo, cậu cảm nhận được hơi thở dốc của Kerry cùng động tác muốn vội vàng cởi bỏ quần áo của anh, nhưng cậu không kháng cự cũng không thuận theo.

[ Độ hảo cảm của Kerry đối với Kỳ Ngôn +10, độ hảo cảm hiện tại: 80]

Chỉ tăng độ hảo cảm, còn độ hắc hóa thì chẳng có chút tin tức nào……

Đột nhiên, toàn bộ động tác của Kerry dừng lại, giống như bị ấn nút tạm dừng. Kỳ Ngôn cảm thấy khó hiểu nhìn Kerry chậm rãi đứng dậy khỏi cổ cậu, trong mắt ánh lên một tia khó tả.

“A Ngôn…… Có phải em không thích tôi không?”

“Tại sao chàng lại nghĩ như vậy?” Kỳ Ngôn nhẹ nhàng vuốt gương mặt anh: “Em phải thừa nhận, Kerry, em chưa thể chấp nhận mối quan hệ trước đây của chúng ta phát triển nhanh như vậy. Bởi vì khi em nhận ra thì tình cảm của chàng dành cho em đã vượt quá mức bạn bè, em khó mà chấp nhận được.”

“Kerry, chúng ta đều cần thời gian để suy nghĩ. Nhưng nếu chàng muốn, em sẽ không chút do dự mà trao cho chàng.”

(Vũ: Vì khúc này nam chính đã tỏ tình rồi, còn Kỳ Ngôn cũng thầm chấp nhận chỉ là có chút chưa quen thôi nên tôi sẽ trực tiếp đổi xưng hô cho thân mật hơn. Không thì sau này dính deadflag thì chả thân mật được nữa đâu (っ˘ω˘ς ) )

Kỳ Ngôn nhẹ thở dài một tiếng, khóe miệng gợi lên một nụ cười nhàn nhạt.

Trong thế giới này, tâm tình Kỳ Ngôn có chút hoảng loạn, có chút bối rối lạ thường. Bởi vì mức độ hắc hóa là loại cảm giác khó lường nhất, nó có khả năng phá hủy hết mọi thứ nhưng cũng có khả năng hoàn thành hết mọi việc.

Đối với Kerry, Kỳ Ngôn vẫn luôn giữ vững trạng thái của người đi công lược, nhưng một khắc vừa rồi cậu mới thực sự mềm lòng,

Khi Kerry khóc thút thít, cậu thật sự cảm giác được rằng người đàn ông này đã dành cho cậu tất cả sự chân thành và ỷ lại vượt quá sức tưởng tượng của cậu.

Nếu nói Kỳ Ngôn là người bạn cũng như người yêu đầu tiên của Kerry, vậy thì Kerry là gì đối với Kỳ Ngôn?

—— Mục tiêu công lược đầu tiên có thể khiến cậu mềm lòng.

Lời của Kỳ Ngôn khiến Kerry trầm mặc rất lâu, nhưng sự tiếp xúc ấm áp kia đang dần sưởi ấm trái tim bi thương của anh.

Cuối cùng, anh nhẹ nhàng nằm xuống và ôm lấy Kỳ Ngôn.

“Ngủ đi, A Ngôn.”

Hơi nóng phả lên vành tai Kỳ Ngôn, kèm theo hơi thở độc nhất vô nhị của Kerry, Kỳ Ngôn chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Từ khi đến thế giới này, Kỳ Ngôn chưa được nằm trên chiếc giường nào mềm mại như vậy. Chỉ cần nằm trên chiếc giường ấm áp lạ kỳ này thôi là có thể dễ dàng đánh một giấc thật sâu.

Cảm nhận được hô hấp đều đều của người bên dưới thân mình, Kerry mở mắt ra nhìn Kỳ Ngôn không chớp.

—— Chỉ có cách này mới có thể giữ được em bên cạnh tôi thôi, xin em hãy tha thứ cho sự ích kỷ của tôi.

***

Kỳ Ngôn không bao giờ biết rằng nếu độ hắc hóa đạt đến mức độ nhất định, sẽ sinh ra kiểu chơi……quái đản?

Vật chứa cậu giống như một chiếc quan tài pha lê cỡ lớn, có thể nhìn thấy bên ngoài một cách rõ ràng. Hai chân của Kỳ Ngôn hóa thành đuôi cá chậm rãi bơi lội trong chiếc quan tài pha lê đầy nước, bởi vì cậu không thể làm quá nhiều động tác được.

Bị nhốt trong quan tài pha lê không lớn cũng không nhỏ này, Kỳ Ngôn thử đập mạnh vào bức tường pha lê, hy vọng có người có thể thả cậu ra.



Kể từ lúc chìm vào giấc ngủ ngày hôm đó, khi tỉnh lại thì tự dưng ở trong cảnh tượng như bây giờ.

Ngay lập tức Kỳ Ngôn nghĩ đến độ hắc hóa của Kerry, trong lòng hơi kinh ngạc.

Cậu không ngừng đập vào quan tài pha lê cho đến khi có một bóng người từ từ bước chậm rãi lại đây.

“Kerry!” Kỳ Ngôn kêu một tiếng.

Trên mặt Kerry treo lên vẻ tươi cười, đôi tay chống ở quan tài thủy tinh, tay chống trên vách thủy tinh bên cạnh Kỳ Ngôn, giống như nắm tay nhau cách lớp thủy tinh lạnh băng vậy

“A Ngôn, lúc này A Ngôn mới thuộc về tôi……”

Nhìn ánh mắt đầy si mê cùng nụ cười bệnh hoạn kia khiến trong lòng Kỳ Ngôn tràn đầy vẻ khó tin.

“Chàng đây là đang muốn giam cầm em sao?” Kỳ Ngôn nhíu mày nhìn anh: “Tại sao chàng lại làm vậy?”

“Như vậy em mới có thể thuộc về tôi thôi!” Kerry nói như chuyện đương nhiên, trên mặt tràn đầy ý cười hoàn toàn không phải đang giả bộ: “A Ngôn, tôi thật sự rất hạnh phúc. Tương lai, tôi sẽ cho người xây một cung điện bằng pha lê dành cho riêng em!”

“Kerry, chàng có biết mình đang làm gì không!” Một cơn tức giận dâng lên trong lòng Kỳ Ngôn!

“Tôi chỉ đang giữ người tôi yêu thôi.”

Ánh mắt trìu mến của Kerry dừng trên người Kỳ Ngôn bên trong chiếc quan tài thủy tinh. Cái đuôi cá màu xanh nhạt rất phù hợp với màu của viên pha lê.

“Kerry, chàng làm như vậy chỉ khiến em ngày càng xa cách chàng hơn mà thôi!”

“Sẽ không!” Kerry vội vàng phản bác: “Em ở trong tầm mắt của tôi, làm sao mà ngày càng xa cách được?”

“Không giống nhau!”

“A Ngôn, đừng bỏ rơi tôi……” Giọng Kerry tràn ngập sự khẩn cầu: “Thực xin lỗi vì đã dùng cách này để giữ em lại, nhưng đây là thứ duy nhất tôi có thể nghĩ đến……”

“Ở đây, em không cần phải tới biển Núi lửa vào mỗi mùa đông nữa.”

“Tôi sẽ mãi mãi ở bên em, tôi sẽ mang em đến bất cứ nơi nào tôi đi.”

“Không ai có thể làm tổn thương em.”

“A Ngôn, em là của tôi.”

……

Ngay cả khi điều đó đi ngược lại ý muốn của toàn thế giới, tôi vẫn sẽ giữ em lại bên tôi mãi mãi.

Sự điên cuồng của Kerry đã làm Kỳ Ngôn khiếp sợ và không thể nói nên lời.

—— Đây, đây chẳng lẽ là kết quả của 10 điểm độ hắc hóa sao?!

Từ đôi mắt khiếp sợ dần trở nên bình tĩnh, như thường lệ dửng dưng không quan tâm đến bất cứ chuyện gì trên đời.

“Nếu là như vậy.”

Kỳ Ngôn nhẹ nhàng đong đưa đuôi cá, quay người đi.

“Vậy thì chàng sẽ không bao giờ nghe thấy em nói chuyện nữa.”

___end chương 12 TG7___

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play