Khang Duệ không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ đợi các cuộc thí nghiệm phi nhân tính đến với mình.
Từ lâu, những thứ liên quan đến mạt thế và tang thi đã được phổ biến rộng rãi. Như phim tang thi của Mỹ là hay nhất, cực kỳ chân thật. Khang Duệ đã xem qua rất nhiều phim về thể loại này, hắn đã đoán trước được rằng rồi mình cũng sẽ có một ngày như vậy. [Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]
Không có cảm giác lo âu và sợ hãi, chỉ có chút không nỡ buông xuống.
Sau thí nghiệm, không biết hắn sẽ biến thành bộ dạng gì, có khi nào sẽ biến thành loại quái vật kỳ dị không? Có khi nào sẽ quên mất luôn Kỳ Ngôn không? Có thể sẽ quên tất cả mọi người trong tiểu đội, rồi lỡ khi đối mặt lúc không còn ý thức mà vô tình tổn thương đến bọn họ hay không?
Tất cả những điều đó, đều không phải là kết quả mà Khang Duệ muốn.
Giáo sư Lưu đang lau dao phẫu thuật bỗng dừng lại một chút, tay vẫn giữ nguyên tư thế giữa không trung, hắn nhìn con tang thi trước mắt, trong mắt có chút mờ nhạt.
Đây là tang thi thật sao? Không giống những con tang thi bên ngoài, không có linh hồn, lang thang lấy giết chóc là chính?
"Tôi có người cần bảo vệ, làm ơn, đừng làm mất đi tia nhân tính duy nhất còn sót lại."
Không ai đáp lại lời hắn nói, Khang Duệ nhìn lên trần nhà, hy vọng do hắn đang nghĩ nhiều.
Dường như không nghe thấy tiếng Khang Duệ, trong phòng thí nghiệm im lặng, chỉ có âm thanh do dụng cụ va vào nhau phát ra. Một lát sau, Khang Duệ mơ hồ nghe thấy một tiếng thở dài.
"Không cần chuẩn bị mấy thứ này." Đột nhiên giáo sư Lưu ra mệnh lệnh: "Đẩy một lồng oxy tới đây."
"Giáo sư?" Một trợ lý buông đồ trong tay, nghi hoặc phát thành tiếng.
"Tôi muốn xem các chỉ số cơ năng của hắn." Giáo sư Lưu nói: "Đi đẩy một cái lồng oxy tới đây, tổng cộng ba ngày, tính cho chuẩn thời gian."
"Ba ngày?" Trợ lý kinh ngạc.
Lồng oxy là dụng cụ kiểm tra cơ năng cao cấp cho cơ thể, người bình thường nằm trong lồng oxy 24 tiếng đồng hồ đã có thể kiểm tra ra tất cả các thông số cơ năng. Khi giáo sư chỉ định cho Khang Duệ nằm ba ngày trong lồng oxy, những người khác đều khiếp sợ.
Ánh mắt lạnh lùng của giáo sư Lưu nhìn người nọ, lời nói không chút tình cảm: "Tôi là giáo sư hay cậu hả? Muốn ý kiến gì thì báo lên trên."
"Không, không phải......" Nói xong, người nọ vội vàng chạy đi.
Mười phút sau, một cái lồng oxy xuất hiện ở phòng thí nghiệm số một. Giáo sư Lưu phái người trói Khang Duệ đưa vào, đeo lên cho hắn một mặt nạ dưỡng khí trong suốt, đóng cửa lại rồi bắt đầu bơm hóa chất.
Khang Duệ có thể cảm giác được một làn nước bao quanh cơ thể mình, đang dâng dần lên rồi cao qua tầm mắt, bây giờ bóng dáng mọi người bên ngoài cũng không thể nhìn rõ.
"Thời gian ba ngày, xem vận may của cậu vậy."
Giáo sư Lưu nhìn Khang Duệ bị ngâm trong nước, chân mày nhíu lại đầy mệt mỏi và phiền muộn.
Lúc này ở cửa hậu cần, Kỳ Ngôn đã an toàn đi vào trong phòng thí nghiệm. Nhưng kiến trúc bên trong khá phức tạp, Kỳ Ngôn thông qua hệ thống rà quét, phát hiện ra toàn bộ diện tích của phòng thí nghiệm lớn hơn so với dự tính của cậu.
Thì ra toàn bộ bên dưới thành phố W thị sớm đã được lưu thông. Công trình này không thể hoàn thành nhanh chóng trong một hai ngày được, chứng tỏ chính phủ đã bắt đầu xây dựng căn cứ tại đây từ rất lâu.
Kỳ Ngôn đi trong một hành lang không có người, mỗi bước đi đều phải thận trọng dò đường.
Có hệ thống chỉ lối, Kỳ Ngôn lách qua rất nhiều chướng ngại vật và người, rất nhanh đã đi tới phòng thí nghiệm phía trong cùng. Xuyên qua cửa thủy tinh có thể thấy những người mặc áo trắng đang bận rộn. Ở phía xa, còn có Khang Duệ trong lồng oxy.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy Khang Duệ, Kỳ Ngôn quặn lòng muốn chạy tới, may có hệ thống lý trí gọi cậu lại.
[ Hệ thống không thể trợ giúp quá nhiều cho ký chủ để hoàn thành nhiệm vụ ]
Hệ thống bắt đầu im lặng, Kỳ Ngôn cũng không có kế sách gì, đành đi một bước tính một bước.
Nhiều nhân viên như thế, còn có cả bảo vệ, ở trước mắt bao nhiêu người, thật sự rất khó khăn để mang Khang Duệ đi, nếu có thêm sự giúp đỡ......
Đáng tiếc, không ai có thể giúp Kỳ Ngôn.
"Anh là ai? Làm gì ở đây?"
Đột nhiên, một âm thanh hoảng sợ đột ngột vang lên phía sau lưng.
Kỳ Ngôn quay đầu, thấy một nhân viên nữ vẻ mặt hoảng sợ nhìn cậu hét lên: "Người đâu! Có kẻ xâm nhập!"
Kỳ Ngôn hoảng hốt, định bỏ chạy, ngay lập tức bị một nhóm bảo vệ vây quanh.
Trong lòng thầm tự mắng mình là đồ ngu! Kỳ Ngôn bị trói ngồi trên một cái ghế, Giáo sư Lưu đứng trước mặt cậu.
"Cậu là ai? Tới phòng thí nghiệm làm cái gì?"
Kỳ Ngôn nhìn ra được, những người khác rất cung kính với lão già này, thậm chí có chút sợ hãi, có lẽ là người quản lý toàn bộ phòng thí nghiệm ngầm này.
Kỳ Ngôn liếm đôi môi khô khốc, ra vẻ kinh hoảng nói: "Tôi, tôi tới tìm người."
"Tốt nhất cậu nên nói thật." Giáo sư Lưu nheo mắt nhìn cậu: "Nơi này của tôi đang cần mấy cái cơ thể sống dùng làm "Chuột bạch" để thí nghiệm."
"Tôi nói thật, tôi tới tìm người!" Dứt lời, Kỳ Ngôn phát hiện ánh mắt đầy nghi ngờ của lão già đó đang nhìn cậu.
Kỳ Ngôn hít một hơi thật sâu cho rằng mình đã bị phát hiện, tay bị trói ở phía sau lén lút sờ về phía cây dao để bên hông. Nếu thật sự bị lộ, cùng lắm thì cá chết lưới rách. [Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]
Ngay khi Kỳ Ngôn nắm được vũ khí chuẩn bị cắt dây thừng, thì đột nhiên lão già đó nói: "Cởi trói cho cậu ta."
Những người khác bao gồm Kỳ Ngôn đều sửng sốt, đặc biệt Kỳ Ngôn.
"Giáo sư, người nói thả hắn ra?!" Một giọng nói đầy nghi ngờ cất lên.
"Tôi nói thả ra thì thả ra, cậu nói nhảm nhiều rồi đó!" Giáo sư Lưu nói xong, lập tức hừ lạnh một tiếng.
Những người khác đều tự hiểu, tên giáo sư Lưu này tính khí thất thường, cũng không biết rõ ông ta đang làm cái gì. Từ lúc bắt đầu đi theo ông ta công tác không một ai hiểu được tính khí của lão ấy, chỉ biết lão già đó không thích nói mấy câu vô nghĩa, một là một, hai là hai.
Mấy người bảo vệ nghe lời, liền cởi dây trói cho Kỳ Ngôn. Kỳ Ngôn nhanh chóng giấu vũ khí đi, không để bại lộ.
"Cậu đi theo tôi." Giáo sư Lưu nói xong, xoay ngưòi hào phóng hướng đến phòng thí nghiệm.
Kỳ Ngôn ngơ người tại chỗ, nhìn quanh một vòng phát hiện không có ai đi cùng, mới biết được lão đó muốn nói chuyện riêng với mình, vội vàng đi theo.
"Cậu tới tìm người?" Giáo sư Lưu cầm hai bình thủy tinh trong tay, bên trong chứa dung dịch nước thuốc màu lam.
Kỳ Ngôn nhìn quanh một vòng, nhìn đến lồng oxy của Khang Duệ cau mày căng thẳng: "Ừ, là tới tìm người."
"Vậy à? Tìm ai?" Giáo sư Lưu vô tình hỏi.
Kỳ Ngôn trầm ngâm một lát, chậm rãi nói ra hai chữ: "Người yêu."
"Người yêu cậu công tác ở chỗ tôi?" Giáo sư Lưu lại hỏi.
Kỳ Ngôn lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi lại gật đầu: "Ừ."
Tất cả câu trả lời hiện giờ đều không xác định được tình huống, không thể để lão già này biết người mình tìm chính là Khang Duệ.
"Vậy cô ấy làm ở bộ phận nào?"
"Không biết."
"Tên cô ấy là gì?"
"......" Kỳ Ngôn suy nghĩ, tuy lão già này không phải đang thẩm vấn, nhưng ý đồ cũng không khác biệt lắm.
Giáo sư Lưu đổ hai loại nước thuốc hòa với nhau, xoay người, ánh mắt sắt bén nhìn về phía Kỳ Ngôn: "Cô ấy tên gì cậu cũng không biết?"
Kỳ Ngôn nhấp môi, "Khang Duệ......"
"Khang Duệ?" Lưu giáo sư lắc đầu: "Ở đây không có người này."
Kỳ Ngôn nhắm mắt lại, chuẩn bị tinh thần bị đuổi đi hoặc phải nhận hậu quả tàn khốc kia. Đột nhiên lão già nói: "Bằng không, cậu ở lại đây làm công việc hỗ trợ đi."
"Cái gì?" Kỳ Ngôn đột nhiên mở mắt ra, không thể tin những gì mình vừa nghe thấy.
Giáo sư Lưu gằn từng chữ một, âm thanh tuy già nua nhưng lại dị thường có ma lực.
"Tôi nói, cậu hãy làm việc hỗ trợ ở chỗ này đi." [Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT