"Mặc kệ là gì! Dù sao thì những người tôi quen không có ai là gay......"
Khương Đại Thành nói xong, có chút ngại ngùng nhìn Khang Duệ và Kỳ Ngôn, nói: "Xin lỗi, tôi nói chuyện hơi khó nghe, nhưng quả thật là có chút khó chấp nhận......"
Kỳ Ngôn nhún vai: "Không có việc gì, cho anh thời gian, dù sớm hay muộn gì cũng phải chấp nhận thôi."
Chờ đến khi Khang Duệ bị bại lộ thân phận, các người sẽ còn khiếp sợ hơn...... Cho nên hiện tại nên rèn luyện năng lực thừa nhận dần đi!
Khương Đại Thành gật đầu, ngồi trên ghế vẻ mặt suy tư, dường như hắn đang tự ngẫm nghĩ điều gì đấy. [Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]
Khương Đại Thành thẳng tính, Dương Trách với Long Thăng hiển nhiên là bình tĩnh hơn nhiều.
"Ban đầu cũng chỉ là tò mò, không nghĩ tới thành thật......" Dương Trách nhẹ giọng nói: "Nhưng nếu là các cậu quyết định, tôi sẽ ủng hộ."
"Tôi cũng ủng hộ." Long Thăng cũng tỏ thái độ.
Những người khác trong tiểu đội đều gật đầu đồng ý chỉ còn lại Tiểu Thiên.
"Tôi cũng không có ý kiến!" Tiểu Thiên là người duy nhất có thể suy xét, bởi vì tuổi còn trẻ, so với đám trung niên Dương Trách và Long Thăng ít lên mạng xã hội thì cậu hiểu biết hơn rất nhiều.
Trong lòng Kỳ Ngôn và Khang Duệ rất vui vẻ vì hiện tại tiểu đội đã gần như thừa nhận mối quan hệ của hai người.
Lúc công khai đồng tính luyến ái luôn mong muốn được người thân tán thành và chúc phúc.
Vào lúc này, mạt thế đáng sợ lại ngày một khác đi, mọi nơi đều có thể phát sinh kỳ tích.
Đêm đó, xe của tiểu đội đã đi tới ngoại thành Tây thị, may mắn thay căn cứ còn lại ở thủ đô, cách mục tiêu đã gần thêm một chút.
"Dựa theo tốc độ của chúng ta, thì khoảng ba ngày sau là có thể tới thủ đô." Tiểu Thiên nhìn bản đồ, suy tính nói.
"Tới căn cứ rồi mấy người có kế hoạch gì chưa?" Khương Đại Thành có chút hứng thú: "Lão tử sẽ chuẩn bị nghỉ ngơi mấy ngày!"
"Tôi cũng vậy." Long Thăng đáp: "Xem ra tình huống này, có lẽ sẽ chọn ở lại Tây thị lâu dài."
"Đi vào căn cứ phải giao nộp "phí"?" Dương Trách thở dài: "Nếu là chính phủ thành lập căn cứ, chúng ta sáu người ít nhất phải giao sáu bao đồ ăn."
Chính phủ tàn nhẫn bao nhiêu, bọn họ đều biết.
Lúc mới bắt đầu thành lập tiểu đội, bọn họ còn chú ý đường đi nước bước của chính phủ, đi khắp các nơi chính phủ thành lập. Nỗ lực tìm kiếm quân nhân, cho rằng có thể có một tia hy vọng, kết quả......
Mọi người vẫn luôn nhớ kỹ không bao giờ quên được sắc mặt của tên quan quân kia, bắt bọn họ đưa đồ ăn mới cho lên xe, nếu không đưa thì không cho lên xe cứu viện.
Mới vào mạt thế bọn họ sao có thể có đồ ăn? Chính vì sinh tồn, mới ỷ lại chờ chính phủ cứu viện!
Thấy mấy tên quan quân vẻ mặt mỉa mai rồi mang theo những người có tiền có quyền rời đi, đem dân chúng tay không tấc sắt ném xuống.
Cầu người không bằng cầu mình vì thế tiểu đội ra đời.
Nhớ lại việc không vui, mọi người trong xe lâm vào trầm mặt.
May mắn thay căn cứ còn tồn tại giống như một cái nhà, nơi mỗi người đều hướng tới. Nhưng bọn họ nhìn không quen cách làm của chính phủ.
"Sao giờ, đã đi tới tận đây." Tiểu Thiên thở dài.
"Thì cứ đi thôi." Kỳ Ngôn đề nghị: "Coi như tiêu tiền đi du lịch vậy, đều như nhau cả."
Kỳ Ngôn nói như vậy, tâm trạng những người khác dần tốt lên. Trong xe khôi phục lại tiếng cười đùa.
Đi Tây thị, ắt sẽ gặp lại Tô Xán Xán.
Đối với Tô Xán Xán này, Kỳ Ngôn chỉ có thể nói cô ta là tự tìm đường đến cái chết, không cần đến chính mình ra tay.
Hiện tại mọi người trong tiểu đội đều ghét cô ta chính là minh chứng tốt nhất.
Dọc đường, vừa đi vừa thu thập vật tư, miễn cưỡng gom lại cũng đủ sáu bao đồ ăn, Tiểu Thiên có chút suy nghĩ trong lòng, chần chừ đem một bao đồ ăn giấu đi.
"Hay là chúng ta đem chiếc xe này giấu luôn đi!" Khương Đại Thành kiến nghị: "Đỡ mất công đến lúc đó đám quan quân tham lam kia thu mất."
Dương Trách cực tán thành, liền cùng Tiểu Thiên hội ý, tìm một chỗ bí mật đem xe giấu đi.
Khang Duệ kéo tay Kỳ Ngôn, đột nhiên nói: "Đem xe giấu ở phía dưới siêu thị đi."
Dứt lời, những người khác đều sửng sốt.
Khang Duệ nghiêm túc phân tích: "Phía dưới siêu thị nhiều tang thi, xe sẽ không dễ dàng bị phát hiện."
Hơn nữa nếu phát hiện muốn lấy xe đi cũng khó, phải đi qua tầng tầng lớp lớp tang thi mới được.
Dương Trách nhăn mặt, giọng điệu trầm xuống: "Tuy là biện pháp tốt, nhưng chúng ta đi vào như thế nào? Rồi làm sao an toàn đi ra?"
"Giao cho tôi đi." Khang Duệ điềm tĩnh nói: "Tôi sẽ lái xe đi."
"Cậu biết lái xe?"
"Không."
"......"
Cậu thật đúng là một thanh niên thẳng thắn đấy.
Kỳ Ngôn nhìn mặt bốn người lộ ra vẻ uể oải biểu tình, không khỏi cười ra tiếng.
"Tôi sẽ lái. Tôi với Khang Duệ mang xe đi giấu, mấy người ở một chỗ chờ chúng tôi." Kỳ Ngôn nghiêm mặt nói: "Đêm nay đi tới gần thủ đô, tìm một siêu thị lớn. Đến lúc đó chia binh ra hai đường, các anh đi tìm địa điểm an toàn rồi nghỉ ngơi qua đêm, tôi cùng Khang Duệ sẽ mang xe đi giấu."
"Vậy sao được! Nhiệm vụ nguy hiểm như vậy đột nhiên giao cho hai người các cậu, tôi không yên tâm!"
"Không sao đâu, đội trưởng." Kỳ Ngôn hướng ánh mắt nhìn Dương Trách bảo đảm: "Tôi và Khang Duệ chính là cộng sự tốt nhất."
"Ai dô bắt đầu đến màn thể hiện cảnh ân ái rồi đấy nha." Tiểu Thiên ở một bên trêu chọc.
"Khụ khụ, khi dễ lão tử tôi đây là cẩu độc thân ư?" Khương Đại Thành hùa theo.
Long Thăng thở dài: "Nhớ khi xưa, gia tộc của tôi chưa bị suy bại, tôi cũng có một vị hôn thê......"
Mọi người còn lại đồng thanh: "Câm miệng!"
Cái đoạn lịch sử này Long Thăng lúc nào cũng lôi ra kể lể, còn không phải là đại gia tộc có cái đính hôn từ trong bụng mẹ sao!
Không khí nóng lên, Dương Trách bất đắc dĩ cười, trong mắt thoáng qua chút chua xót.
Hắn nhớ tới vợ và con gái mình......
Đáng tiếc, cả hai đã không còn trên đời này nữa.
Đề nghị của Kỳ Ngôn xem như được mọi người chấp nhận rồi. Rốt cuộc mỗi lần Khang Duệ cùng Kỳ Ngôn đơn độc đi ra ngoài, bất luận khó khăn hay nguy hiểm cỡ nào, bọn họ đều có thể bình an vô sự trở về, cái này làm cho đám người Dương Trách yên tâm hơn rất nhiều.
(Beta 1: Đương nhiên là có hào quang vai chính bảo vệ rồi ☺)
Ngày hôm sau, dựa theo kế hoạch của Kỳ Ngôn, bọn họ chọn một khu chung cư có hai tầng, cổng rộng lại dễ mở lại dễ chạy trốn được làm phương án dự phòng an toàn.
Chính là cái loại giống như cổng vòm, hai bên là hai tầng có thể phòng thủ lại có thể tấn công.
"Nhất định phải luôn mang theo bộ đàm." Dương Trách dặn dò: "Chúng ta ở cổng chờ các cậu trở về."
Kỳ Ngôn gật đầu, ngồi trên ghế lái, nhìn Khang Duệ giúp bọn họ dọn đồ ăn và hành lý, sau đó lên xe, đóng cửa lại.
"Chúng ta xuất phát thôi." Kỳ Ngôn hít sâu rồi thở ra, nhẹ nhàng nói.
Khang Duệ ngồi bên cạnh cậu, nhân lúc Kỳ Ngôn không chú ý, liền nhanh chóng cúi xuống hôn lên mặt cậu một chút.
Kỳ Ngôn ngây ngốc, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy sắc mặt Khang Duệ đang đỏ lên, có thể thấy rõ trên làn da tái nhợt của hắn.
Kỳ Ngôn: "...... " Tôi bị cậu hôn mặt còn không đỏ, cậu đỏ cái gì!
"Mau lái xe đi." Trong thanh âm của Khang Duệ có chút vui sướng: "Chúng ta cần nhanh chóng trở về."
"Khang Khang vừa rồi cậu hôn trộm tôi đó nha." Kỳ Ngôn liếc nhìn Khang Duệ nói.
"...... Khụ...... Ừ."
"Vì sao lại hôn trộm tôi?"
Khang Duệ sắc mặt càng ngày càng đỏ: "Vì, bởi vì chúng ta còn chưa hôn bao giờ...... "
"Thật sự?"
"...... Ừm."
"Nhưng rõ ràng lần trước có người nhân lúc tôi ngủ......"
"Mau lái xe!"
Khang Duệ luôn trầm mặc ít nói vậy mà lúc này đỏ mặt thúc giục, sau đó xoay người chạy đến chỗ giường nghỉ sau xe, mặc cho Kỳ Ngôn gọi như thế nào hắn đều không ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT