Lúc trên xe tìm kiếm tiểu đội, Kỳ Ngôn còn đang lo lắng không biết dùng biện pháp gì vừa không làm tang thi chú ý mà còn ra hiệu được cho tiểu đội biết.
Sau đó, cậu lại phát hiện mình đã nghĩ nhiều rồi, bởi vì Khang Duệ giống như một cái máy truy tìm tung tích di động, hắn có thể cảm thấy hơi thở của con người cùng với hơi thở của tang thi. Theo lời Khang Duệ chỉ dẫn, Kỳ Ngôn đã rất nhanh liền tìm thấy chỗ đám người Dương Trách ẩn nấp.
Lúc phát hiện cậu với Khang Duệ đã trở lại, đám người Dương Trách vui vẻ mừng rỡ, Khương Đại Thành chạy tới ôm bọn họ, khuôn mặt vẫn luôn âm u cuối cùng cũng thấy chút ánh sáng.
"Là hai người các cậu à! Ha ha ha ha!"
Khương Đại Thành vỗ bả vai Khang Duệ, cười nói: "Được lắm! Lại còn mang theo một chiếc xe thể thao về!"
Lúc này Long Thăng đi tới, nhìn thấy vết trầy xước trên mặt Kỳ Ngôn liền bảo Tiểu Thiên đi lấy hộp cứu thương.
"Thật là, không cần đâu tôi cũng có." Nói xong, Kỳ Ngôn mở cốp xe thể thao ra, bên trong đầy ắp vật tư làm Khương Đại Thành há to miệng, thiếu chút nữa là rớt nước miếng.
"Rốt cuộc hai người đây là đi đâu?!" Tiểu Thiên vẻ mặt kinh ngạc: "Nghỉ mát à?!"
Kỳ Ngôn trừng mắt nhìn một cái: "Tôi với Khang Duệ thiếu chút nữa là mất mạng, cậu còn nói là đi nghỉ mát à?"
"Ặc, ngại quá...... Nhưng chuyến này các cậu đi tìm vật tư trông rất nhàn hạ mà!" Tiểu Thiên hưng phấn nói.
Những người khác thấy bộ dạng của hắn liền cười ha ha lên, mỗi lần Tiểu Thiên như vậy đều rất hài hước làm cho mọi người xung quanh cũng cảm thấy vui vẻ. [ Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh ]
Kỳ Ngôn nhìn quanh, phát hiện không thấy bóng dáng Tô Xán Xán, liền hỏi Dương Trách: "Tô Xán Xán đâu?"
Vừa dứt lời, tiếng đùa giỡn xung quanh đều dừng lại, lập tức không gian trở nên yên tĩnh.
"Lúc vừa đến thị trấn này, có một tiểu đội tám người khác cũng ở cùng, bọn họ từ hướng tây đi đến. Trong đó có một người là con trai của một quan chức lớn trong chính phủ, bảo vệ của hắn đều là quân nhân."
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Dương Trách bỗng trầm xuống, hắn hoang mang nhìn Khang Duệ, chú ý đến biểu cảm của hắn.
"Lúc đấy bọn họ mời chúng tôi đi cùng nhưng chúng tôi đã từ chối, ở chỗ này chờ các cậu...... Nhưng mà Tô Xán Xán thì lại đi theo bọn họ rồi."
Kỳ Ngôn sửng sốt, lặp lại nói: "Đi rồi?"
"uhm......"
Dương Trách còn chưa nói xong, Khương Đại Thành bên kia liền " phi " một tiếng, oán hận nói: "Cô ta còn cầm đi hai bao đồ ăn của chúng ta! Lại còn nói là mang tới lúc gia nhập tiểu đội!"
Kỳ Ngôn trợn mắt, nhất thời cạn lời. Lúc Khang Duệ giao vật tư cho cậu cũng chỉ có một cái bao lớn, sao giờ lại thành hai bao? Còn nữa, vật tư kia rõ ràng là Khang Duệ tìm được, cô ta có tư cách gì lấy đi?
Khang Duệ tựa hồ cũng không nghĩ đến Tô Xán Xán sẽ làm ra loại chuyện như này, hắn cúi mặt xuống, dường như cảm thấy có lỗi chỉ có thể im lặng rồi lặng lẽ quay người đi.
Thấy vậy, Dương Trách thở nhẹ. Hắn đi tới bên người Khang Duệ, vỗ vỗ vai hắn, chân thành nói: "Việc này không liên quan tới cậu, không cần tự trách. Tôi còn lo sau khi biết cô ta đi rồi, cậu sẽ trách chúng tôi nữa."
Khang Duệ nhìn cánh tay trên vai mình, trong lòng ấm áp lên vài phần: "Không trách, tôi và Tô Xán Xán cũng không thân thiết."
"Không thân thiết?" Tiểu Thiên nghiêng người qua, vô tư nói: "Tôi thấy cậu quan tâm cô ấy như vậy, còn tưởng rằng hai người là người yêu."
"Không phải!!!"
Lần này, Khang Duệ lớn tiếng dứt khoát, hơn nữa còn dừng ánh mắt trên người Kỳ Ngôn, giống như lo lắng rằng cậu sẽ hiểu lầm.
Kỳ Ngôn nhẹ lắc đầu, mỉm cười.
Phản ứng của Khang Duệ rõ ràng rất giống đại cẩu! Lần đầu tiên lại gặp được một tiểu công dễ thương như vậy! [ Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]
Dương Trách không chú ý tới ánh mắt Khang Duệ, ngược lại còn vui vẻ gật đầu: "Vậy là tốt rồi, sau này cậu đi theo chúng tôi, giống như người một nhà, không cần ngại."
Từ khi Khang Duệ gia nhập tiểu đội, câu được mọi người nói nhiều nhất với hắn chính là —— không cần ngại.
Đúng vậy, mọi người đều đối xử chân thành với hắn, cũng hy vọng rằng hắn chân thành đối xử lại với bọn họ.
Có lẽ đi được đến bây giờ là nhờ cái tiểu đội vốn chỉ có năm người này nhưng giờ đây đã chân chính biến thành tiểu đội sáu người.
Khang Duệ rất vui, hắn có đồng đội còn có người hắn muốn bảo vệ cả đời.
Hắn còn tưởng rằng sau khi biến thành tang thi cuộc sống sẽ thực sự khó khăn, nhưng không ngờ rằng lại tốt đẹp như thế.
Chỉ cần có Kỳ Ngôn thôi là hắn đã đủ thỏa mãn rồi.
Có mọi người, ở mạt thế như này thì sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa. Đêm đó trong biệt thự, tiểu đội đã có một đêm sinh hoạt xa xỉ.
Trước khi mạt thế xảy ra, bọn họ đều là những gia đình trung lưu, khẳng định không thể ở trong ngôi biệt thự xa hoa, thượng lưu như vậy. Gia đình Long Thăng thật ra rất có tiền, vì là quân đội có gia thế nên từ nhỏ đã chịu khổ rèn luyện sự nhẫn nại, tính tinh tế. Cho nên mấy năm nay Long Thăng sống còn vất vả hơn so với dân thường.
Khương Đại Thành đi lên từ hầm rượu, tay ôm mấy bình rượu vang, tâm tình tốt rót cho sáu người mỗi người một ly.
Không có cái gì gọi là thưởng thức bằng việc rót đầy một ly, tuy nói là uống rượu vang nhưng hương vị lại giống như uống rượu rẻ tiền hơn!
Tiểu Thiên cười vang: "Tôi nói cho anh biết, đây chính là rượu vang đấy!"
"Mặc kệ nó là gì! Lão tử uống sảng khoái là được rồi!" Nói xong, Khương Đại Thành cầm ly rượu lên, không nghĩ gì uống hết một hơi.
"Đúng thật là uống không ngon!" Khương Đại Thành khuôn mặt đầy ghét bỏ đặt cái ly xuống, sau đó tìm bình rượu khác.
Dương Trách nhìn dáng vẻ của hắn, bất đắc dĩ lắc đầu: "Không phải là uống không ngon, rõ ràng do anh không biết thưởng thức!
Tiểu Thiên uống một ngụm cũng cảm thấy uống không quen, chạy theo Khương Đại Thành cùng uống bia trong tủ lạnh.
Ồn ào nhốn nháo đến nửa đêm, bộ dáng vui vẻ yên bình lúc này không giống như là trong thời kỳ mạt thế đang trốn chạy khỏi tang thi ở khắp nơi, mà giống hơn là bạn bè lâu ngày không gặp tụ tập bên nhau cùng ôn chuyện sự đời.
Đồng hồ sinh học của Kỳ Ngôn luôn đúng thời điểm, khoảng 11 giờ là đã cảm thấy mệt mỏi, cậu nằm dài trên sô pha đôi mắt mơ màng lim dim. Trong khi những người khác vẫn còn đang nói chuyện cùng với tiếng cười đùa, Kỳ Ngôn đã yên lặng ngủ mất từ lúc nào rồi.
Không biết những người khác đã ngủ khi nào, ngày hôm sau tỉnh lại đã thấy Khương Đại Thành cùng Tiểu Thiên nằm ngủ say trên mặt đất còn Long Thăng thì tỉnh dậy trên sô pha trên người còn đắp thêm cái thảm, Dương Trách ngồi trên ghế, tay khoanh lại ở trước bàn, đầu vùi vào tay, giống như tư thế khi còn nhỏ đi học hay ngủ trưa......
Vừa xoay người qua, Kỳ Ngôn cảm giác được bên hông vắt một cánh tay. Cậu quay đầu qua, thấy Khang Duệ đang ôm mình lại còn ngủ rất say.
Nhìn hắn trầm tĩnh an tường thụy nhan (*), Kỳ Ngôn vươn tay bất giác sờ......
(*) Thụy nhan = khuôn mặt của 1 người đang ngủ, trầm tĩnh an tường là hài hòa an tĩnh. Nguyên câu là: Nhìn dung nhan đẹp đẽ lúc ngủ của hắn.
Nhiệt độ cơ thể quả thực lạnh nhưng lại thấy rất thoải mái như là bạch ngọc.
Lưu luyến một hồi, Kỳ Ngôn mới bỏ tay ra, Khang Duệ liền mở đôi mắt. "Sờ một chút nữa đi."
"Hả, cậu tỉnh rồi à?" Kỳ Ngôn xấu hổ mím môi, động tác nhỏ như thế cũng bị phát hiện.
Khang Duệ không chớp mắt nhìn cậu: "Ừ, tỉnh rồi. Sờ chút nữa đi."
......1
Kỳ Ngôn rối rắm không biết có nên sờ hay không sờ đây!
Khang Duệ ngồi dậy, lập tức đem mặt dán tới: "Sờ nữa đi mà, rất ấm."
Ánh mắt hắn rất đơn thuần không có một tia tạp niệm. Kỳ Ngôn thở dài bất đắc dĩ vươn tay lại lần nữa xoa xoa gương mặt hắn.
Vẫn cảm giác lạnh lẽo như cũ nhưng lại ấm lòng một cách kì lạ.
Trong mắt Khang Duệ hiện lên hình ảnh Kỳ Ngôn ôn nhu thanh nhã, hoàn mỹ, khóe môi giương lên một nụ cười nhợt nhạt.
Thế giới dường như dừng lại tại khoảnh khắc này. [ Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]
"Hai người các cậu đây là muốn hôn nhau sao?"1
____end chương 9 TG6____
LỊCH ĐĂNG TRUYỆN ĐÃ CÓ TẠI FB Ý VỊ NHÂN SINH.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT