Hạ Tuyển đi theo phía sau Thích Giang Chử, nhìn hắn đặt những vật dụng trong vali lên giường và tủ quần áo. Hạ Tuyển đi theo rất gần, nên khi Thích Giang Chử quay người lại, cánh tay lỡ đụng phải trán Hạ Tuyển.
Thích Giang Chử kéo người lại, xoa xoa trán y, hỏi: "Đang suy nghĩ chuyện gì vậy?"
Kỳ thực Hạ Tuyển cũng không có nghĩ gì cả, đó đều là những điều y đã biết từ trước. Trước kia, một mình y quái gở đã quen rồi, những thứ mà thế giới bên ngoài đưa cho y, y không có cách nào dùng lời nói cùng hành động để phản hồi, chỉ có thể tự mình nuốt xuống.
Sợ hãi cùng ưu tư của y đều tới từ đây, y không có cách nào đối mặt với những tình cảm quá mức phức tạp, không thể gọn gàng nhanh chóng đưa ra quyết định.
Trên đời này không phải người ba nào cũng xứng đáng nhận được tình yêu của con mình.
Hạ Tuyển không hề trả lời câu hỏi của Thích Giang Chử, ngẩng đầu lên kiên định nói: "Em sẽ không bao giờ về đó nữa."
"Chuyện sau này của em, em sẽ tự mình quyết định. Em không đi du học, cũng sẽ không chọn một ngành mà mình không thích, sẽ không tùy tiện bước đến một tương lai hoàn toàn xa lạ."
Thích Giang Chử sờ sờ trán Hạ Tuyển, nói: "Ừm, em đã chuẩn bị kỹ càng để trưởng thành rồi."
"Đây đều là anh cho em biết."
Không chỉ những thứ này, thậm chí còn nhiều hơn, Thích Giang Chử đang ảnh hưởng đến y.
Ngón tay đến gần khóe mắt của y, Hạ Tuyển không tự chủ nhắm mắt lại, y nghe thấy Thích Giang Chử hỏi: "Anh đã có thể nói chuyện với em chưa?"
"Không, em vẫn chưa muốn nói chuyện với anh." Hạ Tuyển lập tức cự tuyệt.
Đối với việc này, y không nhượng bộ chút nào, mà đã từ không nhìn mặt lùi tới không nói chuyện, cũng không có sức thuyết phục quá lớn, chỉ như cù lét người ta mà thôi.
Thích Giang Chử nhìn Hạ Tuyển nửa ngày không lên tiếng, nhìn ra được Hạ Tuyển đang có chút căng thẳng.
Y có thể nhìn ra được Thích Giang Chử không hề tức giận, nhưng y vẫn rất căng thẳng, vạn nhất y nhìn sai rồi. Đang lúc nghĩ như vậy, Thích Giang Chử đưa tay ra ôm lấy Hạ Tuyển.
Hạ Tuyển sợ hết hồn, trong khoảng thời gian ngắn ngủi y vẫn còn chưa phản ứng lại kịp, Thích Giang Chử đã đặt y lên giường.
Lúc này y mới ý thức được, sự từ chối giao lưu với Thích Giang Chử liên tiếp của mình đã hoàn toàn chặn lại đường đi của Thích Giang Chử.
Y dùng cánh tay chống đỡ thân thể, nhìn Thích Giang Chử xoay người lấy áo ngủ trong tủ ra, lại cầm theo một cái gối đầu muốn bước ra khỏi phòng.
Thích Giang Chử muốn ngủ trong phòng khác.
Hạ Tuyển lúc này đã đứng ngồi không yên, vội vã ngồi thẳng lên, bật thốt: "Em là bạn trai anh, chúng ta phải ở cùng một chỗ."
Nghe vậy, Thích Giang Chử đã đi tới cửa dừng bước, quay đầu lại nhìn chằm chằm Hạ Tuyển.
Hạ Tuyển không chột dạ, mỗi lời y nói đều là lời thật lòng.
Nếu đã nói lời thật lòng thì tại sao phải chột dạ?
Thích Giang Chử đặt gối ở bên cạnh Hạ Tuyển, Hạ Tuyển được toại nguyện, đến tối hai người cùng nhau nằm trên giường, vai sát bên vai.
Hạ Tuyển nghiêm túc quán triệt nguyên tắc không nói chuyện của mình, y ngủ không được, chỉ nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người. Bên người Thích Giang Chử cũng chưa ngủ, y có thể nghe thấy tiếng hít thở của Thích Giang Chử, nhẹ đến đâu cũng có thể nghe thấy, bởi vì khoảng cách của bọn họ rất gần.
Sau một hồi lâu, y nghe thấy Thích Giang Chử hỏi: "Vậy nụ hôn chúc ngủ ngon đâu?"
Hạ Tuyển nhấp môi dưới, không chịu nói.
Thích Giang Chử bổ sung: "Em là bạn trai của anh, chúng ta phải ngủ chung với nhau, vậy nụ hôn chúc ngủ ngon đâu?"
Trong phòng chỉ mở một chiếc đèn bàn, ánh sáng tối tăm, Hạ Tuyển lén lút dùng ngón tay vò vò một góc chăn, lại quyết định không chịu nói nửa chữ.
Y nhắm mắt lại, cảm giác được người bên cạnh động đậy, tiếng hít thở gần lại một chút, Thích Giang Chử đến gần rồi, bởi vì ánh đèn yếu ớt kia cũng bị che đi.
Trong khoảnh khắc y cho là Thích Giang Chử sẽ hôn mình, y ngừng thở một lát lại chỉ thấy Thích Giang Chử giúp mình sửa lại chăn, rồi lập tức lui ra.
Thích Giang Chử đưa tay ra tắt đèn bàn, bình tĩnh mà nằm trở về, giống như đã hoàn toàn quên mất chuyện phát sinh vừa nãy.
Thật sự không hôn sao? Hạ Tuyển không nhịn được mở mắt ra, nghĩ thầm tại sao Thích Giang Chử còn chưa hành động. Đối phương hình như thật sự tuyệt vọng rồi, nếu không thì chính là cố ý đối đầu với mình, một chút động tĩnh cũng không có, thật giống như nếu Hạ Tuyển không hành động, một giây sau Thích Giang Chử sẽ ngủ.
Cuối cùng Hạ Tuyển không thể nhịn được nữa trở mình nghiêng người qua bên đó, chăn mà Thích Giang Chử vừa giúp y đắp kín bị vứt sang một bên, ở trong bóng tối mò tới cằm Thích Giang Chử, tìm đúng vị trí môi của Thích Giang Chử.
Y đúng là có chút đắc ý, nhưng trong lúc y đắc ý đối phương đã ngồi dậy hôn lên môi y, chân giường đụng vào sàn nhà, một tiếng vang trầm thấp. Hạ Tuyển chóng mặt mà cảm nhận được đất trời xoay chuyển, một tay Thích Giang Chử ấn lấy sau gáy y, một tay khác ôm lấy eo y, sống lưng Hạ Tuyển mềm nhũn, cơ thể dán sát vào Thích Giang Chử.
Tư thế này, y chỉ có thể ngước đầu tiếp nhận nụ hôn quá mức nhiệt liệt của Thích Giang Chử. Hắn bị giam cầm trong lồng ngực Thích Giang Chử, giống như đây là nơi trở về duy nhất của mình.
Nghe thì rất an nhàn, mà trên thực tế nụ hôn của Thích Giang Chử rất hung ác, không cho Hạ Tuyển lùi bước, chỉ có thể dính sát vào, cùng Thích Giang Chử hôn môi.
"Anh..."
Hạ Tuyển gần như không thở nổi, y muốn nói với Thích Giang Chử, khắp toàn thân y từ trên xuống dưới đều rất nóng, y sắp bị thiêu cháy đến nơi rồi. Thích Giang Chử cúi đầu hôn lên khóe môi y mấy cái, trong lúc y mở miệng muốn nói chuyện lại một lần nữa hôn xuống môi y, không nhiều lời mà cuốn lấy đầu lưỡi Hạ Tuyển.
Hoàn toàn không có bất kỳ không gian để phản kích, sau khi tách ra, Hạ Tuyển nằm ở trên giường thở dốc, cả người đều mềm nhũn.
Thích Giang Chử vuốt ve phần tóc rối rũ trên trán của Hạ Tuyển, đột nhiên nói: "Xin lỗi."
Hạ Tuyển sửng sốt, có chút luống cuống mà nhìn Thích Giang Chử.
"Hôm nay khi anh đưa em về, khi anh đứng đó nhìn em bước vào nhà, anh đã rất hối hận. Anh muốn lập tức mang em ra khỏi căn nhà đó, sau này sẽ luôn đứng về phía em, không cần biết em đưa ra quyết định gì đều ủng hộ em, ý nghĩ này mỗi giờ mỗi khắc đều tồn tại, nhưng anh lại không làm được."
"Đó là cuộc đời của em, là vấn đề mà em phải tự mình giải quyết, anh không muốn thay em quyết định bất kì điều gì, những điều anh làm hoặc lựa chọn đều sẽ mang lại lợi ích cho anh cả thôi, đối với em như vậy rất không công bằng." Thích Giang Chử dừng một chút lại tiếp tục nói, "Còn nữa, vào ngày sinh nhật anh, hành vi sau khi say rượu của anh đã cho em hướng đi sai lầm, anh xin lỗi."
Thích Giang Chử nói: "Uống say quá rồi, sau đó anh có nhớ lại một ít, hơn nữa biểu tình của em cũng quá rõ ràng rồi. Xin lỗi, hại em đau lòng lâu như vậy."
Hạ Tuyển sửng sốt nhìn Thích Giang Chử nửa ngày nói không ra lời.
Hiện tại anh ấy là đang xin lỗi chuyện gì?
Thích Giang Chử đã nghĩ rằng anh ấy là ai? Đao thương bất nhập hay là không gì có thể xuyên thủng?
Từ lúc quen biết Thích Giang Chử đến nay, những việc anh ấy từng nói từng hứa với mình, có cái nào không làm được? Có cái nào chưa thực hiện?
Chỉ một việc Hạ Tuyển cũng nghĩ không ra.
Y vốn không muốn khóc đâu, Hạ Tuyển chùm chăn, nửa khuôn mặt vùi vào trong chăn, nói: "Em không có đau lòng, em đã quên hết rồi."
"Ừ," Thích Giang Chử ôm người vào trong ngực, nói, "sau này sẽ không đau lòng nữa."
Từ lúc đó, nguyên tắc từ chối nói chuyện của Hạ Tuyển vẫn không hề bị đánh phá, mà mỗi ngày Thích Giang Chử đều sẽ đến đón Hạ Tuyển tan tầm.
Đến giữa hè, việc kinh doanh của tiệm lẩu cũng rất tốt.
Hạ Tuyển cầm một quyển sách đã được bọc lại lên xe, y tỉ mỉ lật từng tờ từng tờ. Thích Giang Chử liếc mắt một cái, nghiêng người sang ghế phó lái nhìn một chút.
"Đang đọc gì thế?" Thích Giang Chử hỏi.
Hạ Tuyển cảnh giác đặt sách lên trên đùi, nói: "Không có gì, anh không thích đọc đâu."
Thích Giang Chử cười cười không hỏi nữa, vẻ mặt của Hạ Tuyển không khác biệt lắm so với vẻ mặt của những học sinh đang đọc trộm truyện tranh trong giờ học, hắn không hỏi lại mà chỉ nói: "Đừng vội, về đến nhà rồi đọc tiếp, độ sáng trên xe không đủ đâu."
Hạ Tuyển "Dạ" một tiếng rồi khép sách lại.
Y quả thật có chút gấp, trước khi thi đại học y chỉ muốn đạt được một thành tích tốt, ý nghĩ sau khi thi đại học của y vẫn đơn giản như trước-- gần với Thích Giang Chử thêm một ít là được rồi.
Kỳ thực đến cuốn sách liệt kê các ngành học của các trường đại học y còn chưa lật ra coi nữa.
Y phải tỉ mỉ đọc hết mới được, Hạ Tuyển chống cằm thầm nghĩ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT