Hạ Tuyển gần như đã không còn đứng nổi nữa, lại được một lực tay mạnh mẽ ôm lấy, một lần lại một lần giữ chặt y, đầu y hiện tại đã hoàn toàn trống rỗng, từ eo trở xuống đều trướng đến phát đau, phải lý giải loại đau đớn không biết từ đâu xuất hiện này như thế nào đây, hiện tại y căn bản không thể suy nghĩ được.
Cánh cửa sau lưng y đột nhiên mở ra.
Cánh cửa này phải chịu hết toàn bộ trọng lượng cơ thể của hai người, trong khoảnh khắc mở cửa ra, loại không khí vi diệu kia bị phá hỏng triệt để.
Thích Nhiên giang lớn hai tay cố gắng ôm lấy hai người ngã ra từ cánh cửa đến mặt trắng bệch. Cậu hoàn toàn không nghĩ tới, cậu chẳng qua chỉ là mở một cánh cửa thôi, lại có thể dẫn tới hậu quả này.
Khiến người tức giận chính là Hạ Tuyển vốn đang tỉnh táo lại hùa theo anh mình làm loạn, chỉ biết nằm đè lên người cậu sững sờ, cậu bị hai người đè lên đến da đầu cũng cảm thấy tê cứng, cố gắng lấy hơi la lớn: "Hạ Tuyển, cậu cũng uống rượu rồi sao? Nhanh giúp tớ một tay đi chứ, tớ sắp không chịu nổi rồi!"
Hạ Tuyển lúc này mới phản ứng lại, đỡ tường đứng lên. Hạ Tuyển đi theo sau Thích Nhiên, đến góc áo của Thích Giang Chử y cũng không dám đụng tới, tầm mắt vẫn luôn tới tới lui lui trên bậc thang, cả đoạn đường đều giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Thích Nhiên không biết Hạ Tuyển đang đấu tranh tư tưởng đến cỡ nào, chỉ nghĩ anh mình thật sự quá nặng, cậu dùng hết sức của chín trâu hai hổ mới tha được Thích Giang Chử lên lầu, thở hồng hộc nói: "Sao ổng có thể ngủ say như heo vậy chứ?!"
Nghe vậy, Hạ Tuyển dừng một chút, hơi cúi đầu xuống, y không dám nhìn vào đôi môi đã hơi xưng đỏ của Thích Giang Chử, nhưng vẫn không kiềm chế được vội vàng liếc nhìn Thích Giang Chử đang nhắm chặt hai mắt, lại lập tức nhìn sang bên khác.
Y chột dạ mà liếc mắt nhìn Thích Nhiên một cái, y tự hỏi, giữa bọn họ và Thích Nhiên chỉ cách có một cánh cửa, có phải Thích Nhiên đã nghe được cái gì không?
Nhưng Thích Nhiên hiện tại chỉ lo làm sao để đưa ông anh đang ngủ như heo của mình vào phòng, căn bản không nhìn ra được Thích Giang Chử và Hạ Tuyển có cái gì không đúng, mà cậu vốn cũng sẽ không nghĩ được nhiều như vậy.
Thật vất vả, hai người mới có thể đặt Thích Giang Chử lên giường, từ tủ quần áo, Thích Nhiên lấy ra một bộ đồ ngủ, đặt lên đầu giường liền nhanh chóng đi cởi quần áo Thích Giang Chử.
"Thật sự, đây là lần đầu tiên tớ cởi quần áo người khác..."
Tuy nói là lần đầu tiên, Thích Nhiên vẫn rất hùng hổ. Hạ Tuyển chỉ cảm thấy mặt mình đang nóng hừng hực, y đứng tại chỗ không dám động đậy, đến thở cũng không dám.
Y sợ chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng có thể đánh thức Thích Giang Chử.
Cuối cùng cũng coi như Thích Nhiên đã giúp anh cậu thay xong quần áo, đắp kín mền, quay đầu lại vỗ vỗ Hạ Tuyển đang đứng như tượng điêu khắc ai oán nói: "Mệt quá..."
"Hạ Tuyển, rót giùm ly nước cho ổng với. Tớ mệt quá rồi."
Toàn thân của cậu đều là mồ hôi, không muốn động đậy chút nào, coi Hạ Tuyển thành shipper để nhờ vả. Hạ Tuyển trù trừ một chút vẫn là đi rót một ly nước nóng mang tới. Thích Nhiên đã đi rửa mặt, trong phòng chỉ còn lại Hạ Tuyển và Thích Giang Chử. Y đứng ở cửa, xác nhận Thích Giang Chử đã ngủ rồi mới bước vào.
Bước tới bên giường rồi y vẫn cảm thấy tay chân luống cuống, y chỉ sợ người đang ngủ bỗng nhiên tỉnh dậy, chân Hạ Tuyển đến bây giờ vẫn còn đứng không vững, y cầm cái ly muốn đi ra khỏi phòng.
Nhưng nếu lát nữa Thích Giang Chử uống say khó chịu thì phải làm sao bây giờ?
Cuối cùng Hạ Tuyển lựa chọn một biện pháp, y đặt ly nước đặt lên trên tủ đầu giường, Thích Giang Chử sau khi tỉnh lại chỉ cần đưa tay là có thể cầm được.
Y cố gắng hô hấp nhẹ lại, cong eo, y cách Thích Giang Chử khá gần. Hôm nay là sinh nhật Thích Giang Chử, y vẫn chưa chúc hắn sinh nhật vui vẻ. Lúc này, Thích Giang Chử bỗng nhiên trở mình, Hạ Tuyển ngửi được cả mùi hương trên người Thích Giang Chử. Y nhanh chóng từ bỏ ý nghĩ kia, sợ đến nỗi quay đầu liền bước ra khỏi phòng không dám nhìn lại, chỉ lo Thích Giang Chử lại đưa tay kéo y vào trong ngực.
Y ngơ ngơ ngác ngác bước ra khỏi phòng Thích Giang Chử, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Thích Nhiên đang vụn trộm ăn bánh kem.
Editor: tưởng tượng cảnh ảnh này làm tui thấy Thích Nhiên thực sự manh không chịu nổi.
Hạ Tuyển không để ý, giả bộ như không nhìn thấy Thích Nhiên mà nhấc chân đi về phòng ngủ.
"Cậu không ăn hả?" Thích Nhiên cố gắng nuốt miếng bánh kem trong miệng xuống, ngước đầu hỏi.
"Tớ không đói..."
Thích Nhiên thấy sắc mặt y hơi kém, hỏi: "Hạ Tuyển, cậu sốt rồi sao?"
Hạ Tuyển nghe thấy lắc lắc đầu, trở về phòng.
Không giống với Thích Nhiên đang không hiểu chuyện gì, đóng cửa lại, Hạ Tuyển trở về với căn phòng nhỏ của mình, đầy đủ an toàn cùng bí mật. Y dựa lưng lên cửa, đầu óc trống rỗng.
Y kỳ vọng mọi chuyện xảy ra mười phút trước đều là do y nằm mơ.
Y chẳng qua chỉ là giúp Thích Giang Chử tổ chức một buổi sinh nhật rất tầm thường, thổi nến, ăn bánh, tặng bút máy cho Thích Giang Chử, Thích Giang Chử khi nhận được quà thì rất vui vẻ. Hiện tại y chỉ cần lên giường ngủ, bảy giờ sáng mai đi học với Thích Nhiên, buổi chiều y còn có bài kiểm tra trong lớp, còn một trang từ vựng tiếng Anh chưa học xong.
Hạ Tuyển cố gắng tự nói với mình, những chuyện y nhớ được cũng không phải thật sự, ký ức này không phải sự thật, chỉ do y nhớ nhầm mà thôi.
Giống như cách tự thôi miên này đã có hiệu quả, hô hấp của y dần dần bình thường trở lại, miễn cưỡng có thể nâng lên đôi chân đang mềm nhũn của mình. Tầm mắt hơi nghiêng, y liền nhìn thấy bộ dáng của mình trong gương.
Y nhìn chằm chằm chính mình trong gương mà sững sờ.
Áo ngủ của Hạ Tuyển khá rộng, cổ áo rất lớn, hiện tại nó bị kéo đến nhăn nhúm, trong lúc hoảng loạn y không kịp chỉnh lý, cổ áo bị lệch làm lộ cả bờ vai, phần da thịt lộ ra bên ngoài đầy những vết hồng hồng do bị gặm cắn.
Sau khi bình tĩnh y lại càng kinh ngạc hơn.
Cảm giác ướt nhẹp của đôi môi kia lướt trên da lần thứ hai tập kích, y thậm chí còn có thể nhớ được những tiếng thở dốc khó nhịn cùng đầu lưỡi ấm nóng y từng dây dưa——
Hạ Tuyển cảm thấy hiện tại hình như bản thân không bình thường lắm, bởi vì những hình ảnh nóng bỏng kia, hô hấp của y cũng bắt đầu không hiểu sao mà rối loạn.
Thích Giang Chử uống say, nhưng y thì không.
Y nhớ rất rõ mỗi một cái động tác của Thích Giang Chử, cũng nhớ rõ từng đợt hô hấp của hắn, chỉ cần y nhắm mắt lại, những hình ảnh và tiếng động kia lại không ngừng hiện lên.
Khi Hạ Tuyển lấy lại tinh thần, mắt y lại đối diện với chính mình trong gương khiến y giật mình hoảng sợ, chỉnh lý xong áo ngủ, sau đó cầm lấy áo khoác trên giường che kín hết mặt gương, y không muốn lại nhìn thấy chính mình trong gương nữa.
Nhưng y cứ vẫn không thể bình tĩnh được, kéo ghế ra ngồi xuống, mở sách Anh Văn ra, cố gắng quên đi những hình ảnh không nên tồn tại trong đầu.
abandon...
Y xé trang giấy ra, không ngừng viết đi viết lại một từ đơn này, đến khi cả trang giấy đều đầy hết chữ, y vẫn không thể nhớ được chút gì.
Hạ Tuyển siết chặt cây viết, không ngừng nhắc nhở bản thân rằng Thích Giang Chử không phải đang tỉnh táo, là do anh ấy đã say, có lẽ Thích Giang Chử cũng chẳng biết y là ai.
Y hiểu rất rõ Thích Giang Chử là người như thế nào, y tin tưởng Thích Giang Chử. Thích Giang Chử chỉ là uống say, Hạ Tuyển thì thầm, nhấc bút vẽ bậy lên trang giấy, tâm tư lại không tự chủ được lại nghĩ đến chuyện đó——
Thích Giang Chử ôm lấy eo y trong phòng tắm, dùng sức mà kéo y về phía hắn. Hắn cắn đôi môi y, thừa dịp y bị đau mở miệng kêu thì hắn càng hôn nồng nhiệt hơn... Vừa nóng bỏng vừa đau rát.
Tay cầm viết đột nhiên dừng lại, trên tờ giấy xuất hiện vết rách, y hoảng sợ nhớ tới, đối với đàn ông, Thích Giang Chử là có DỤC.VỌNG.
Hạ Tuyển sắp sụp đổ rồi.
Khi gặp Thích Giang Chử trong quán bar, nhận được một đáp án mơ hồ, y cũng không biết câu trả lời thật sự là gì, thậm chí y còn hi vọng rằng đó không phải là thật sự. Thích Giang Chử chỉ nói với y, hãy quên nó đi. Hạ Tuyển thật sự đã làm như vậy rồi, theo bản năng y đã loại bỏ nó đi, nghe theo lời Thích Giang Chử nói, quên chuyện đó đến không còn chút kí ức nào.
Nhưng thân nhiệt nóng bỏng cùng nụ hôn của Thích Giang Chử khiến Hạ Tuyển nhận lấy một kích nặng nề, y có thể trực tiếp cảm nhận được giữa bọn họ cũng chỉ cách một lớp quần áo mỏng manh. Thích Giang Chử rất nhanh đã khiến cơ thể y như bị thiêu đốt, y không thể suy nghĩ hay từ chối, y không dám tưởng tượng, nếu như Thích Nhiên không đến mở cửa, y sẽ cho phép Thích Giang Chử làm đến đâu.
Y không biết...
Những chữ cái đang không ngừng đung đưa trước mắt y, chỉ là một từ đơn, y ngồi đã hơn nửa tiếng, cái gì cũng không nhớ được, cuối cùng y quyết định lên giường nằm, ép bản thân đi ngủ, lăn qua lộn lại không biết đến mấy giờ mới thiếp đi, trong lúc đó y vẫn luôn nghe ngóng động tĩnh trong hành lang.
Yên tĩnh đến kỳ cục.
Đến người luôn ầm ĩ như Thích Nhiên cũng không có chút âm thanh nào.
Có lẽ là do giấc ngủ quá ngắn, Hạ Tuyển không hề nằm mơ, hôm sau đúng 5h sáng tỉnh dậy. Y mong đợi sau khi ngủ một giấc sẽ có thể quên hết toàn bộ, nhưng ngay khoảnh khắc y thanh tỉnh, mọi thứ đều hiện ra rõ rệt——
Y buồn bã phát hiện phương pháp tâm lý ám thị cuối cùng lại thất bại.
Hành lang cực kỳ im ắng, Thích Nhiên phải đúng năm giờ rưỡi mới dậy, ngủ thiếu một phút cũng sẽ khiến cậu liều mạng.
Quan trọng nhất chính là Thích Giang Chử cũng chưa thức dậy.
Hạ Tuyển rửa mặt xong, thu thập cặp sách thừa dịp mọi người đều chưa dậy chạy thật nhanh ra ngoài.
Thời gian vẫn còn quá sớm, người bán hàng rong ven đường còn phải ngáp một cái, Hạ Tuyển bước đi thật nhanh, từ con hẻm nhỏ đi đến trường học. Được nửa đường y mới nhớ ra phải gửi tin nhắn cho Thích Nhiên, nói cho cậu biết y phải đến trường sớm để làm trực nhật.
Y vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý để gặp mặt Thích Giang Chử.
Nếu có thể trốn, Hạ Tuyển sẽ trốn đến cùng, thế nhưng y chỉ có thể tránh được một buổi sáng, dù sao thì đến tối y vẫn phải về đây, chỉ cần Thích Giang Chử về nhà, bọn họ không thể không gặp mặt.
Y về đến nhà, thay dép xong ngay lập tức muốn trốn lên lầu, đột nhiên bị Thích Giang Chử đang ở trong phòng bếp gọi lại.
"Hạ Tuyển."
Bước chân của Hạ Tuyển dừng lại, đột nhiên nghe thấy âm thanh của Thích Giang Chử khiến nửa người y đều cứng ngắc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT