Đánh bọn người Mạc Thiếu Khai, hắn cũng không rảnh cân nhắc đến thế lực sau lưng bọn họ. Dù sao, quan tâm cái này, quan tâm cái kia hắn đã không biết bị đám Chư Thần Thần Giới liên thủ trấn áp rồi.
- Phi Dương ca, hay ngươi ra ngoài tránh né một đoạn thời gian đi.
Diệp Nam Tu rất lo lắng, hắn biết, rất nhiều chuyện không phải dùng tiền có thể giải quyết, nếu như nhóm thế lực Mạc gia khăng khăng muốn vấn trách, Thôi Băng Duệ có tiền cũng khó bãi bình.
- Yên tâm.
Vân Phi Dương ngáp một cái, lười biếng nói:
- Bọn họ sẽ không đụng đến ta.
Diệp Nam Tu bất đắc dĩ lắc đầu.
Đột nhiên, Vân Phi Dương ngừng chân, nói:
- Các ngươi về trước đi, ta có chút sự tình muốn làm.
Nói xong, quay người đi một lối khác.
- Phi Dương ca!
Diệp Nam Tu hô một tiếng, thấy hắn không có quay lại, đành phải mang mọi người trở lại trường, trên đường Hắc Mao nói:
- Tu ca, Phi Dương ca muốn chạy trốn phải không?
Khúc Vãn Ca đồng ý kiến.
- Hình như vậy!
Diệp Nam Tu kịp phản ứng, vỗ trán nói:
- Hẳn vậy.
Mọi người Quý Thủy Đường vẫn cho rằng Vân Phi Dương muốn chạy trốn, đối với hành vi này, bọn họ rất tán đồng, dù sao, một lúc đắc tội nhiều dòng chính thế gia như vậy, không chạy là ngu ngốc.
Diệp Nam Tu nói:
- Sau khi trở về học phủ, coi như cái gì cũng không phát sinh, nếu có người hỏi tới, thì nói cái gì cũng không biết, hiểu chưa?!
- Hiểu rõ!
Mọi người đồng thanh đáp.
Hắc Mao còn lo lắng nói:
- Tu ca, ngươi đánh Diệp Nam Sanh, tên kia có thể tìm ngươi phiền phức không?"
- Hừ.
Diệp Nam Tu ưỡn ngực, ngạo nghễ đáp.
- Phi Dương ca đắc tội nhiều gia tộc như vậy cũng không sợ phiền phức, Diệp Nam Tu ta sợ cọng lông ấy.
Quả nhiên, dũng khí sẽ bị truyền nhiễm!
Lại nói Vân Phi Dương, hắn dĩ nhiên không phải chạy trốn, mà đi dọc theo đường phố một đoạn rồi quay người tiến vào một hẻm nhỏ tối tăm, sau đó dừng lại, cười nói:
- Bằng hữu, theo tay nãy giờ cũng nên đi ra rồi.
Trong ngõ hẻm hoàn toàn yên tĩnh, thỉnh thoảng nghe tiếng mèo kêu truyền đến.
Một người áo đen bất lực ngã trên mặt đất, hiển nhiên trúng độc cùng loại với Nhuyễn Cốt Tán, mà con ngươi hắn lóe ra khó tin, thầm nghĩ mình tại sao lại trúng độc?!
Vân Phi Dương đi tới, ngồi xổm trước mặt hắn, cười nói:
- Nữ nhân Lâm Chỉ Khê kia không có nói cho ngươi biết, ta am hiểu chơi độc à!
Tên này vậy mà biết mình người ai phái mình tới!
Người áo đen giật mình, thốt:
- Ngươi.
"Ba ——"
Vân Phi Dương dùng một bàn tay đánh lên mặt hắn, nói:
- Trở về nói cho nàng biết, muốn lung lạc thiên tài như ta, nên xuất ra thành ý, mà không phải phái người phía sau theo dõi.
- Ngươi!
Hắn y nhân phẫn nộ không thôi, phải biết, tu vi hắn đã đạt tới Vũ Sư đỉnh phong, lại bị một tên Vũ Lực thất đoạn đánh mặt, thực sự quá đáng giận!
Vân Phi Dương mặc kệ tu vi hắn mạnh bao nhiêu, chỉ cần trúng độc, sẽ mặc cho mình bài bố, hắn đứng lên, nói:
- Nằm chỗ này chơi chút đi, một hồi độc tính sẽ tán.
Nói xong, quay người rời đi.
- Đứng đứng lại!
- Còn có việc?
Hắc y nhân yếu ớt nói:
- Làm sao ngươi biết ta là người của quận chúa!
Vân Phi Dương quay người, hỏi lại.
- Muốn biết?
Hai con ngươi hắc y nhân nheo lại chờ hắn trả lời, nhưng đối phương vẫn tiếp tục tiến lên, lưu lại lời nói khiến người ta thổ huyết.
- Ta lại không nói cho ngươi biết.
Bên trong Thanh Phong Lâu, hắc y nhân suy yếu leo lên cầu thang, giờ phút này, độc trong thân thể tuy nhiên đã tiêu sạch, nhưng vẫn còn tác dụng phụ, không cách nào điều động Linh lực. Hắn đi đến lầu hai, đứng trước một căn phòng, đẩy cửa vào, nói:
- Quận chúa, ta"
Hắn mở không miệng được.
Bị một Vũ Lực thất đoạn phát hiện, còn bị độc ngã, thực sự rất mất mặt.
Trong phòng, trước cửa sổ, một nữ hài vóc người uyển chuyển đứng đấy, rõ ràng là Lâm Chỉ Khê! Nàng nhẹ nhàng xoay người, gương mặt tinh xảo treo một tia không vui, dù nàng tức giận hay bình tĩnh, đều lộ khí chất cao quý, phảng phất như Vương giả trời sinh.
Lâm Chỉ Khê nói:
- Tường Thúc, ngươi quên ta cảnh cáo rồi, bảo trì hơn mười trượng với hắn.
Người áo đen gọi Tường Thúc khổ sở đáp.
- Thuộc hạ thủy chung bảo trì cùng hắn rất xa, nhưng vẫn trúng chiêu.
Lâm Chỉ Khê hơi hoảng hốt, nói:
- Có thể để ngươi Võ Sư đỉnh phong không thể phát giác, Độc Thuật của hắn chỉ sợ đã đạt đến cấp độ lô hỏa thuần thanh.
Tường Thúc cảm khái.
- Chẳng những Độc Thuật cao siêu, người hắn cũng rất quỷ, lại biết ta thụ mệnh quận chúa theo dõi hắn.
Lâm Chỉ Khê nói:
- Tường Thúc, theo dõi người khác, không nên thả yêu bài Lâm gia trên người.
"Ách"
Tường Thúc vô ý thức sờ hông, như có điều ngộ ra, nghi hoặc:
- Đừng nói hắn phát hiện yêu bài, mới biết thân phận ta?
Không có khả năng! Hắn lắc đầu phủ nhận.
- Kẻ này mới có tu vi Vũ Lực thất đoạn, không có Linh Niệm, không sẽ phát hiện trên người của ta yêu bài."
Lâm Chỉ Khê xoay người sang chỗ khác, nhìn về phía tinh không ngoài cửa sổ, nói:
- Tường Thúc, Linh Niệm không phải chỉ có Vũ Đồ trở lên mới có, có lẽ hắn sớm đã lĩnh ngộ ra.
- Cái này…
Tường Thúc nao nao, nói:
- Người này chẳng lẽ giống quận chúa, sớm ngưng ra Linh Niệm?
Thì ra, Lâm Chỉ Khê cũng nắm giữ Linh Niệm!
Nếu như Vân Phi Dương biết, nhất định sẽ rất giật mình, phải biết, hắn sớm ngưng ra Linh Niệm, một vì từng là cao quý Chiến Thần, hai là bởi vì Nghịch Thiên Quyết, mà Phàm Giới võ giả, có thể tại Vũ Lực ngưng ra Linh Niệm, tất nhiên vô cùng trâu bò.
Lâm Chỉ Khê hơi trầm ngâm, nói:
- Con người này thật kỳ quái, ta thủy chung nhìn không thấu hắn, có lẽ là một thiên tài.
Thần sắc Tường Thúc khẽ biến.
Quận chúa thừa nhận thiên tài, Vân Phi Dương này xem ra thật không đơn giản nha!
- Quận chúa, tiểu tử kia nói, muốn lôi kéo hắn, cần xuất ra thành ý.
- Thành ý?
Lâm Chỉ Khê suy nghĩ lên tiếng.
- Tường Thúc, trời sáng lấy phụ danh nghĩa thân ta, mời gia chủ Mạc Gia, Dương gia đến phủ thành chủ.
Tường Thúc hiểu rõ quận chúa muốn khắc phục hậu quả cho tiểu tử kia, lúc này chắp tay đáp.
- Tuân mệnh.
"Vân Phi Dương "
Lâm Chỉ Khê nhìn ngoài cửa sổ, lẩm bẩm.
- Ta có thành ý hay không, cũng phải nhìn ngươi có giá trị hay không, sau đó không lâu sẽ diễn ra võ đạo khảo hạch, nếu vô pháp thu hoạch được hạng nhất, ngày hôm nay là lần cuối cùng giúp ngươi.
Trên đường thông hướng Đông Lăng học phủ.
Vân Phi Dương đột nhiên dừng lại, quay người nhìn về phía Thanh Phong Lâu, sờ mũi một cái, nói:
- Lâm Chỉ Khê, ngươi ánh mắt không tệ, nhìn ra ta có tiềm lực, đáng tiếc, ta nói thành ý, không phải để ngươi giúp ta khắc phục hậu quả, mà chính là, trở thành nữ nhân của ta!
- Ta đã nói qua, nam nhân ta phải là rồng trong loài người, ngươi hiện tại chi để cho ta lau mắt mà nhìn mà thôi.
Lâm Chỉ Khê nhẹ giọng nỉ non.
Hai người cách xa nhau rất xa, nhưng theo ngôn ngữ mà xem, giống như gần trong gang tấc, nghe được lời nói đối phương vậy. Đây là một loại ăn ý, cũng chứng minh tư duy bọn họ nghịch thiên, đoán ra đối phương hiện đang nghĩ gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT