Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào

Trong khoảng thời gian ngắn, trong cốc phát sinh quá nhiều chuyện. Đầu tiên, Lý Nhược Nhiên bị huynh đệ Triệu Tự đánh lén, sau thủ túc tương tàn, đầy đủ bày ra sự tàn khốc của thế giới võ đạo.

Càng không có nghĩ tới là, cô gái yếu đuối Lăng Sa La vốn không được Triệu Tự để vào mắt lại là người cười đến cuối cùng, nhìn nàng hái Ma Linh Thảo có giá trị không nhỏ xuống, trong lòng đám người nhỏ máu.

- Cái này là đồ tốt nha.

Lăng Sa La cầm Ma Linh Thảo đi đến trước mặt Vân Phi Dương, sau đó ngồi xổm xuống, đưa tay vươn vào trong ngực hắn, lấy ra một xấp ngân phiếu, cười nói:

- Đại ca ca, ta cũng xem như người cứu mạng ngươi, số tiền này tính là thù lao đi.

Vân Phi Dương đắng chát cười nói:

- Như thế cũng được à?

- Đúng rồi.

Lăng Sa La dí dỏm:

- Ta cảm thấy giữa mạng và tiền, thì mạng quan trọng hơn.

- Không tệ.

Vân Phi Dương yếu ớt:

- Tiền mất có thể kiếm được, mạng mất thì không còn mạng khác rồi, cho nên chút tiền ấy quá ít, trên người của ta còn có tiền, ngươi có thể tiếp tục lấy, đừng khách khí.

- Còn có?

Ánh mắt Lăng Sa La sáng lên, đưa tay sờ trong ngực Vân Phi Dương, quả nhiên lại sờ được thêm một ngàn lượng, sau đó vui vẻ nói:

- Đại ca ca, ngươi thật có tiền.

Vân Phi Dương nói:

- Ta đã nói qua, trở thành nữ nhân của ta, ngươi sẽ không thiếu tiền tiêu.

- Ai.

Lăng Sa La lắc đầu:

- Đại ca ca có tiền như vậy, lúc này ra tay giết ngươi thật không nên.

Vân Phi Dương ngạc nhiên hỉ lại:

- Ngươi muốn giết ta?

Lăng Sa La bóp mặt hắn mấy cái, nháy mắt nói:

- Đại ca ca, ngươi có biết ta còn có một cái tên khác không?

- Tên là gì?

Lăng Sa La đứng lên, cười:

- Độc La Sát.

Độc La Sát?

Lý Nhược Nhiên cùng Triệu Tự sợ hãi.

Cái tên này bọn họ đã nghe nói qua, hai năm trước, có yêu nữ tu luyện Độc Thuật thường xuyên ẩn hiện trên giang hồ, mọi người chỉ biết nàng là nữ nhân, còn lại không biết gì về nàng cả, chưa từng có ai thấy chân dung, người đã tận mắt thấy dung mạo nàng, kết quả chỉ có một, chết!

- Xong.

Trong lòng Lý Nhược Nhiên đắng chát không thôi, vốn hắn cho rằng Triệu Tự bị đánh ngã, có lẽ còn cơ hội có thể tiếp tục sống, bây giờ biết được Lăng Sa La là Độc La Sát, một chút hi vọng ấy đã bị dập tắt vô tình, dù sao yêu nữ này thủ đoạn độc ác, người chết trong tay nàng không phải một ngàn thì cũng chín trăm, tất cả đều bị độc sát mà vong, không ai ngoại lệ.

Triệu Tự giờ phút này khóc không ra nước mắt, mình vậy mà đụng phải Độc La Sát, mới vừa rồi còn có ý nghĩ xấu đối với nàng, đợi lát nữa khẳng định sẽ bị độc tra tấn sống không bằng chết.

- Độc La Sát

Vân Phi Dương nhẹ giọng lặp lại, cười nói:

- Nói như vậy, ngươi rất có nghiên cứu về độc dược nhỉ?

- Đương nhiên rồi.

Lăng Sa La tự tin:

- Tại Vạn Thế Đại Lục bàn về Độc Thuật, Lăng Sa La ta xếp thứ hai, không ai dám xếp số một.

Nói đến đây, nàng đột nhiên âm u nói tiếp:

- Cho dù có, ta cũng sẽ hạ độc hắn cho chết!

- …

Khóe miệng Vân Phi Dương co giật, giờ phút này hắn coi như đã rõ, cô bé này nhìn như rất phóng khoáng, rất hoạt bát, kì thực là một nữ nhân xấu bụng.

Bất quá, ca thích!

- Ai nha, không thể lãng phí thời gian nữa.

Lăng Sa La lại sờ sờ mặt Vân Phi Dương, cười nói:

- Xem đến việc ngươi từng nói muốn bảo vệ ta, ta sẽ không dùng độc tra tấn ngươi, sẽ để ngươi ra đi dễ chịu.

- Đừng đừng.

Vân Phi Dương nói:

- Có thể chết trong tay mỹ nữ, mặc dù nếm vạn độc công tâm cũng đáng, cho nên ngươi đừng mềm lòng, dùng sức hạ độc ta đi, chà đạp ta đi.

Lý Nhược Nhiên cùng Triệu Tự nghe vậy, khóe miệng kịch liệt co quắp, tên này dám chủ động yêu cầu đối phương độc chết mình, não thật sự có vấn đề mà!

- Khanh khách.

Lăng Sa La bị Vân Phi Dương chọc cười.

- Đại ca ca, ngươi thật đáng yêu, ta không đành lòng giết ngươi.

- Vậy đừng giết ta.

Vân Phi Dương vô liêm sỉ nói.

- Làm nữ nhân của ta, ta ngày ngày chọc ngươi cười.

Lý Nhược Nhiên cùng Triệu Tự suýt nữa té xỉu, nhưng lại không thể không thừa nhận, trong loại tình huống này, đối mặt Độc La Sát, còn bảo trì trấn định cưa gái, tên này thật mẹ nó là một nhân tài.

- Xoát.

Đột nhiên, Lăng Sa La đứng lên, trong tay xuất hiện một cây chủy thủ, trực tiếp cắm lên chân trái Lý Hạo Nhiên:

- Dám đùa giỡn bản cô nương, hạ tràng ngươi sẽ sống không bằng chết!

- A!

Lý Hạo Nhiên kêu thảm một tiếng, nhưng ráng nhịn đau, lên tiếng:

- Đại tỷ, tên này đang đùa giỡn ngươi mà, ngươi không đâm hắn, đâm ta làm gì!

- Ta thích thế.

Lăng Sa La lạnh lùng đáp lời.

- Còn dám hỏi nữa.

Phốc

- A!

Lý Hạo Nhiên lần nữa hét thảm, khóc ròng:

- Vì cái gì lại đâm ta!

Lăng Sa La thản nhiên:

- Dám ý kiến với ta chứ sao nữa.

- …

Lý Hạo Nhiên ngậm miệng lại.

Lăng Sa La thu hồi dao găm, đí đến vị trí Vân Phi Dương, lạnh lùng nói:

- Đại ca ca, ngươi dọc đường đi đều đùa giỡn ta, cho nên ta sẽ để ngươi chậm rãi mà chết.

Vân Phi Dương nói:

- Ta xưa nay không đùa giỡn nữ nhân, mỗi một câu đều nghiêm túc.

Phốc

Vừa dứt lời, Lăng Sa La dao găm đâm xuống, nhưng đâm không phải Vân Phi Dương, người nàng đâm là đâm Triệu Tự, giờ phút này tên này mặc dù rất đau, cũng không dám lên tiếng, dù sao có tiền lệ Lý Hạo Nhiên phía trước, hắn nào dám mở miệng.

Phốc

Lăng Sa La lại đâm vào một cái chân khác của hắn hắn, âm u nói:

- Ngươi vì cái gì không kêu thảm, ngươi biết không, nhìn ngươi ta rất khó chịu.

Nữ nhân này!

Triệu Tự bị chỉnh sắp khóc, rồi lớn tiếng kiêu thảm:

- A a a a a!

- Khanh khách.

Lăng Sa La hài lòng cười rộ lên, sau đó lại quay người hướng Vân Phi Dương, lạnh lùng nói:

- Đám nam nhân thối các ngươi, chỉ dỗ ngon dỗ ngọt lừa gạt nữ nhân, ta không tin đâu.

Vân Phi Dương hơi ngạc nhiên.

Nàng này tuổi tác không lớn, nhưng hiểu được vẫn rất nhiều.

- Ngươi thật muốn giết ta?

- Ừm.

Lăng Sa La đi tới, đè ép thanh âm:

- Ta sẽ lột ngươi da, rải đầy độc phấn trên thân thể ngươi, nhìn ngươi thống khổ chết đi.

Vân Phi Dương giật mình, vội vàng nói:

- Đừng giết ta, trên người của ta còn có tiền!

Lăng Sa La vừa nghe đến tiền, thản nhiên cười lên, sau đó ngồi xổm xuống đưa tay trên thân Vân Phi Dương sờ lung tung, nhưng sờ nửa ngày lại không sờ đến ngân phiếu, sau đó khuôn mặt nhỏ phát lạnh:

- Tiền đâu.

Vân Phi Dương cười nói:

- Lăng cô nương, ngươi có nghe nói tới một câu chưa? thân thể Nam nhân, nữ nhân không thể tùy tiện sờ loạn nha.

- Cắt.

Lăng Sa La lại sờ sờ trên người hắn, nói:

- Ta sờ thì làm sao, chẳng lẽ ngươi còn…

Nàng nói còn chưa dứt lời, chợt cảm thấy toàn thân bất lực, chủy thủ trong tay rơi xuống, người cũng nhào vào trong ngực Vân Phi Dương thất thanh:

- Hóa ….Hóa Công Tán!

Vân Phi Dương ôm nàng, chậm rãi đứng lên, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn vài cái, cười nói:

- Cái này lợi hại hơn Hóa Công Tán đó nha.

- Ngươi…

Con ngươi Lăng Sa La lấp lóe vẻ khó tin:

- Không trúng độc!?

- Ngươi tu luyện độc thuật thêm vài trăm năm nữa may ra hạ độc được ta.

Bàn về tu vi võ đạo, Vân Phi Dương không bằng bọn người Lăng Sa La, nhưng muốn nói đến việc chơi độc, tên này thật sự là thiên hạ vô song.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play