Sâu trong Bách Thú Sơn Mạch có một khu vực sâm nghiêm, nhìn qua giống như quân đội nào đó đang đóng quân.
Thực ra thì không phải vậy, nơi đây là đại bản doanh Mãnh Hổ Trại.
Xoát!
Một thủ hạ từ sơn lâm xông tới, tiến vào phòng nghị sự.
- Đại đương gia!
Hắn đi vào, nửa quỳ trên mặt đất nói:
- Ngũ Tân Trấn có quân đội!
- Ồ?
Hán tử thô cuồng ngồi chủ vị đang ôm mỹ nữ, buông bình rượu trong tay xuống, hiển lộ ra một khuôn mặt dữ tợn nói:
- Bao nhiêu nhân mã?
Hắn là Đại đương gia Mãnh Hổ Trại, Nộ Thiên Hổ!
Thủ hạ đáp.
- Có chừng một đoàn.
- Haha.
Ngồi tại vị trí đầu, tên mặt thẹo cười to nói:
- Đám quân ngũ này không ăn đủ đau khổ à, lại phái người đến đây tìm chết.
Thủ hạ trong đại sảnh nhao nhao cười rộ lên.
Nộ Thiên Hổ cũng cười.
Chiếm cứ Bách Thú Sơn Mạch ba năm, hắn mang thủ hạ diệt ba đến năm
quân chính quy Đông Lăng Quận, cho nên không xem một đoàn vào mắt.
- Đại đương gia!
Thủ hạ nói:
- Quân đoàn xuất hiện cũng không phải đến vây quét Mãnh Hổ Trại chúng ta, bọn họ đi đến Thượng Toàn Quận.
- Ồ?
Nộ Thiên Hổ khẽ giật mình, nói:
- Lạ như thế, đi, các huynh đệ theo ta xuống núi tìm hiểu hư thực!
Đường cũ hoang phế.
Binh lính Cửu đoàn mặt ủ mày chau, lười nhác đi tới, giống như ngủ không ngon, chưa ăn no.
Vân Phi Dương đi phía trước, quát lớn:
- Đều xốc lại tinh thần cho ta, phải trước khi đêm xuống tiến vào Thượng Toàn Quận, giao bảo vật cho bọn hắn!
- Tuân lệnh!
Mọi người đáp.
Nhưng vẫn buồn bã ỉu xìu.
Lâm Chỉ Khê đi phía sau, rốt cuộc minh bạch Vân Phi Dương muốn dẫn dụ Mãnh Hổ Trại ra.
Cường đạo thích gì nhất?
Khẳng định là bảo vật!
Vân Phi Dương ném chỗ tốt, không đi Bách Thú Sơn Mạch, mà giả bộ tiến về Thượng Toàn Quận, cũng cố ý la to hai chữ bảo vật để dẫn bọn họ mắc
câu.
Quả nhiên.
Nộ Thiên Hổ mang thủ hạ ẩn núp giữa rừng núi nghe được hai chữ bảo vật, ánh mắt lấp lóe vẻ tham lam.
Tên mặt thẹo hưng phấn lên tiếng.
- Lão đại, bọn họ muốn hộ tống bảo vật đi Thượng Toàn Quận, chúng ta động thủ thôi!
Nói mang thủ hạ lao ra.
- Chậm đã!
Nộ Thiên Hổ ngăn mọi người lại.
- Vẫn nên cẩn thận.
Có thể thống soái hai đoàn tặc khấu, tên này cũng có chút năng lực, không phải hạng người lỗ mãng.
Lão đại không cho động thủ, mọi người chỉ có thể đè xúc động xuống.
- Không ra sao?
Vân Phi Dương đi trên đường, Linh Niệm đã thấy được tặc khấu ẩn nấp, cười lạnh một tiếng.
Hắn duỗi người một cái, hùng hùng hổ hổ nói:
- Không phải chỉ là một nhóm vũ khí nhị phẩm à, mẹ nó chứ, để lão tử
tự thân đi đưa, Thượng Toàn Quận sao không phái người tới lấy?
- Đúng đấy, con mẹ nó sao không phái người tới lấy!
Diệp Nam Tu giống như hiểu ý Vân Phi Dương, vội vàng phụ họa.
- Loại việc khổ cực như vậy, mỗi lần đều giao cho quân đoàn chúng ta, không bằng đi kỹ viện dạo nữa.
- Hắc hắc.
Vân Phi Dương mê đắm xoa tay, nói:
- Cũng không biết Tiểu Hương Ngọc xinh đẹp kia, còn muốn lão tử hay không?
Bọn người Diệp Nam Tu bội phục, quả nhiên là lão đại, phần biểu diễn này thực sự quá thật.
Lâm Chỉ Khê cùng Lương Âm nhíu mày, tên này kiếp trước là diễn viên Hollywood quá.
- Lão đại!
Tên mặt thẹo vội vàng nói:
- Bọn họ hộ tống vũ khí nhị phẩm, quả thực là đại lễ đối với chúng ta, mau động thủ thôi!
- Đúng vậy lão đại, động thủ đi!
Mọi người thúc giục.
Nộ Thiên Hổ cũng động tâm.
Hắn hiện tại cũng thiếu vũ khí cao phẩm, nếu như cho thủ hạ, đừng nói quân chính quy, cho dù Hắc Long quân đến cũng dám đánh một trận!
Tham niệm lóe lên trong đầu, ánh mắt Nộ Thiên Hổ lạnh lẽo ra lệnh.
- Lên!
- Xoát xoát!
Hơn hai trăm tặc khấu đồng loạt lao xuống, tốc độ rất nhanh giống như xống trễ, thì thu hoạch không được bảo vật.
- Không tốt!
- Địch tập, địch tập!
Tặc khấu từ giữa sườn núi lao xuống, binh lính quân Cửu đoàn nhất
thời loạn cả một đoàn, có người thậm chí ngay cả vũ khí cũng không cầm
chắc, bị tuột khỏi tay rơi trên đất.
Biểu diễn tinh xảo nhất vẫn là Vân Phi Dương, khi hắn nhìn thấy sơn
tặc, hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt, bắp chân run lên, đầu khôi cũng ngã
xuống.
Bọn người Diệp Nam Tu, hoàn toàn phục!
Nộ Thiên Hổ vốn còn chút cẩn thận, nhưng nhìn thấy đối phương bị dọa đến quân lính tan rã, cũng không để trong lòng quát lạnh.
- Các huynh đệ, vây đám người này lại!
- Xoát xoát!
Hơn hai trăm sơn tặc lao xuống, vây quanh trên dưới một trăm người vào trong.
- Con mẹ nó, quân chính quy Đông Lăng thành đây hả?
- Sắp đái ra quần rồi kìa.
- Haha!
Nhóm tặc khấu không kiêng nể gì cười ha hả.
- Ngươi…các ngươi là ai?
Vân Phi Dương trốn phía sau binh lính, thò đầu ra hỏi.
- Ta nhổ vào!
Tên mặt thẹo đi tới mắng to:
- Ngươi sợ thành dạng này, cũng có thể lăn lộn chức Bách Phu Trưởng,
lão tử nếu như tòng quân chẳng lẽ có thể làm đến Tướng quân!
- Ha ha ha!
Một tên thủ hạ cười nói:
- Lấy thực lực nhị đương gia, làm Thượng Tướng cũng dễ dàng.
- Đúng đúng!
Người khác ồn ào theo.
- Lão đại!
Một tên thủ hạ chỉ Lâm Chỉ Khê nói:
- Nơi này có mỹ nữ!
Lâm Chỉ Khê toàn thân áo trắng đứng trong một đám binh lính mặc giáp, quả thực phong cảnh tịnh lệ.
Nộ Thiên Hổ cười nói:
- Bộ dáng này rất không tệ, có thể mang về trại làm áp trại phu nhân cho lão tử.
Xoát!
Vân Phi Dương ngăn trước người Lâm Chỉ Khê, giả vờ to gan quát.
- Quận……. quận chúa đừng sợ, có có mạt tướng, người nào cũng không thương tổn được người!
Lâm Chỉ Khê khẽ nhíu mày.
Nàng biết tên này cố ý nói ra thân phận mình.
Quận chúa?
Nộ Thiên Hổ nhất thời mộng.
- Ha ha ha!
Hắn đột nhiên cười to.
- Khó trách lớn lên quốc sắc thiên hương, nguyên lai là nữ nhi Lâm thành chủ, rất tốt, phi thường tốt!