Cơ Viêm sau khi đối chiến với Đồng Ông chịu thương tổn rất nặng, cơ
thể suy nhược rất nhiều, cho nên uy lực của Cấm Thuật cũng giảm bớt.
Lúc này xuất thủ, nhất định bắt được hắn.
Nhưng mà Đồng Ông cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.
Sau khi đánh nát Hỏa Phượng Hoàng, máu trong cơ thể hắn sôi trào,
đành phải đứng giữa không trung vận chuyển tâm pháp áp chế, tạm thời
không có cách nào đuổi theo.
Trong nháy mắt này.
Vân Phi Dương nắm lấy cơ hội, thi triển Quỷ Bộ vọt tới, trực tiếp bắt lấy cổ tay Cơ Viêm. Thuần Linh Lực cuồng bạo trực tiếp phá vỡ kinh mạch hắn.
Cơ công tử đáng thương, thân vốn đã thụ thương, làm sao chịu được, cuối cùng hét thảm một tiếng rồi ngất đi.
Tiếng hét của hắn kinh động đến Đồng Ông, Vũ Vương đang chém giết trên không trung với người bịt mặt.
Ba người dùng Linh Niệm quét tới, nhìn thấy một người áo đen bắt Cơ Viêm.
- Đáng giận!
Vũ Vương của Cơ gia lập tức tiến lên.
Người bịt mặt cùng Đồng Ông cũng không dừng lại, lập tức đuổi theo, ánh mắt lấp lóe phẫn nộ.
Thật vất vả chặn lại Cơ Viêm, kết quả bị người nhặt đi chỗ tốt, chuyện này là sao!
Đáng tiếc.
Tốc độ Vân Phi Dương quá nhanh, Linh Niệm bọn hắn bao phủ mười dặm bốn phía cũng không thấy bóng người.
Người bịt mặt cùng Đồng Ông âm thầm suy đoán:
- Có tốc độ nhanh như thế, tu vi người kia hẳn không yếu hơn mình!
Xoát!
Vũ Vương Cơ gia nhìn chằm chằm hai người, nói:
- Giao công tử nhà ta ra!
Hiển nhiên hắn nghĩ người áo đen bắt Cơ Viêm là đồng bọn của hai người.
Sau khi bắt được Cơ Viêm, hắn mang theo Lương Âm, tăng tốc độ đến cực hạn, thi triển Quỷ Bộ cùng Loạn Đôn Tạp Quái Bộ, trong nháy mắt vọt ra
hơn mười dặm.
Giờ phút này.
Tốc độ Vân Phi Dương không thua kém gì Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ. Cùng lúc đó, hắn cũng đã sớm vận chuyển Nghịch Thiên Quyết để bài trừ toàn bộ
khí tức.
Cứ như thế, dưới con mắt của ba Vũ Vương hắn có thể không coi ai ra gì mà cướp người chạy mất.
Nói thật.
Thực lực của Vân Phi Dương không bằng Vũ Vương.
Nhưng nhờ có Nghịch Thiên Quyết, chỉ cần không bị triệt để khóa chặt thì việc chạy trốn tuyệt đối không thành vấn đề.
Vù vù.
Vân Phi Dương một đường phi nước đại, nơi hắn đến cũng không phải
Đông Lăng thành mà chính là một chỗ tương đối vắng vẻ trong rừng núi.
Trong sơn động ẩm ướt, Vân Phi Dương nằm rạp trên mặt đất, miệng mở lớn thở hổn hển như chó.
Trong khoảng thời gian ngắn chạy hơn sáu mươi dặm, hai chân hắn giờ giống như rót chì.
Tất cả việc này cũng đáng giá, bởi vì Cơ công tử bị bắt, đang nằm như lợn chết trên mặt đất
- Ngươi không sao chứ?
Lương Âm ngồi bên cạnh hắn, đau lòng hỏi.
- Không sao.
Vân Phi Dương nghỉ ngơi một chút rồi nỗ lực đứng lên, đi đến cửa động, bắt đầu bố trí trận pháp.
Trận pháp hắn bố trí tên Hóa Ảnh trận, xuất phát từ 32 Kỳ Môn trận,
tác dụng ngăn cách khí tức, đồng thời thay đổi cảnh vật chung quanh,
chuyên dùng để ẩn nấp.
Ong!
Sau khi trận pháp hình thành, từ bên ngoài nhìn vào thì sơn động đã
biến mất, thay vào đó là một mảnh núi rừng bình thường, chỉ cần không
phải có người chạm vào, dù Vũ Vương đỉnh phong cũng đừng hòng dựa vào
Linh Niệm mà phát hiện.
Quả nhiên.
Trận pháp của Tiêu Dao Hoàng rất có tác dụng.
Vân Phi Dương ngồi xếp bằng trong động, nuốt vào mấy viên Linh Khí
Đan, bắt đầu vận chuyển Nghịch Thiên Quyết. Một đường phi nước đại tiêu
hao quá nhiều. Bây giờ cần nhanh chóng khôi phục.
Lương Âm cũng ngồi xuống, nhẹ nhàng cuốn ống tay áo lau mồ hôi trên trán cho hắn.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Một đêm trôi qua, bầu trời bên ngoài xuất hiện ban mai, Vân Phi Dương mới mở mắt. Thuần Linh Lực trong thân thể đã khôi phục, thân thể rã rời cũng biến mất.
Hắn lắc đầu, nói:
- Ngày hôm qua tiêu hao còn mệt hơn đánh chém một chầu.
Lương Âm mơ màng ngủ trên đùi Vân Phi Dương, trên mặt xuất hiện đỏ ửng nhàn nhạt, nhìn qua mỹ lệ đến rung động lòng người.
- Uy.
Vân Phi Dương nhẹ nhàng lay động nàng, nói:
- Nắng chiếu đến đít rồi.
- Ngô...
Lông mi Lương Âm nhẹ lay động, từ trong ngủ say tỉnh lại, nâng tay nhỏ xoa xoa hai mắt.
Đột nhiên, nàng giống như đã ý thức được mình ngủ gục trên đùi Vân
Phi Dương nên vội vàng đứng lên, khuôn mặt nhỏ đỏ như quả táo.
- Nên làm chính sự thôi.
Vân Phi Dương đứng lên, đi đến bên người Cơ Viêm vẫn đang hôn mê, dựng hắn thành dáng ngồi xếp bằng.
Hắn cũng ngồi xếp bằng xuống, nói:
- Đến đây, ngồi bên cạnh ta.
- Ách...
Lương Âm ngại ngùng đi tới rồi ngồi xuống.
Vân Phi Dương nâng tay trái nói:
- Vươn tay ra, đặt lên tay ta đi.
Lương Âm chần chờ.
Dựa theo lý giải của nàng, tên này lại muốn chiếm tiện nghi!
Vân Phi Dương thúc giục nói:
- Nhanh lên nào.
Lương Âm cắn môi mỏng, cuối cùng giơ lên tay nhỏ đặt lên tay hắn.
Bang.
Tay hai người dán chặt vào nhau.
Vân Phi Dương cũng không chiếm tiện nghi mà dùng năm ngón tay gắt gao chế trụ, nghiêm túc nói:
- Ta sẽ hấp thu Tử Viêm ra và truyền vào cơ thể cô. Quà trình này sợ sẽ rất thống khổ.
- A?
Lương Âm dại ra.
Hấp thu Tử Viêm ra rồi truyền cho mình? Nàng khẩn trương nói:
- Tử Viêm người này mạnh như vậy, có thể làm bị thương ngươi không?
- Không biết.
Vân Phi Dương cười một tiếng, tay phải vươn ra rồi đập lưng Cơ Viêm, Linh Niệm điên cuồng tràn vào thân thể đối phương.
Rất nhanh.
Hắn đi vào đan điền, nơi đó có một viên linh hạch màu tím, ẩn chứa Tử Viêm Thuần Linh Lực bàng bạc
Vân Phi Dương thầm nghĩ:
- Tinh hạch của tên này rất lớn, hẳn sẽ giúp Lương Âm tăng không ít tu vi.
Nghĩ đến đây, Linh Niệm chậm rãi thấm vào rồi bao lấy Thuần Linh Hạch lớn bằng móng tay. Viên Linh Hạch kia dường như ý thức được nguy hiểm
liền lấp lóe ánh sáng tím, báo động chủ nhân mình.
Đáng tiếc!
Cơ Viêm còn đang hôn mê, tư duy đã hỗn loạn, không thể tiếp thu.
- Tử Viêm nho nhỏ còn muốn phản kháng?
Vân Phi Dương cười lạnh, Linh Niệm cường đại điên cuồng tạo áp lực, nói:
- Đi ra cho ta.
Tử Viêm Thuần Linh Hạch mất đi chủ nhân khống chế, làm sao có thể chống cự được, nó bị Linh Lực mạnh mẽ kéo ra ngoài.
Nó theo Linh Niệm dẫn dắt thuận theo kinh mạch bay ra, sau cùng từ sau lưng Cơ Viêm truyền vào trong cánh tay Vân Phi Dương.
- Tê.
Tử Viêm nóng rực sau khi dung nhập kinh mạch, sắc mặt Vân Phi Dương
đột nhiên trở nên dữ tợn, loại thuộc tính ngoại lai này ẩn chứa hơi thở
tàn bạo, khiến hắn thống khổ vô cùng.
Lương Âm nhìn thấy vậy, trong lòng đau xót không thôi, nàng muốn đứng lên, muốn ngăn cản Vân Phi Dương. Nhưng vào lúc này, sắc mặt hắn dần
bình tĩnh lại, khóe miệng còn nhếch lên mỉm cười, như không có việc gì
- Này…
Lương Âm ngạc nhiên.
Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương trầm giọng nói:
- Điều động hỏa diễm, chuẩn bị hấp thu Tử Viêm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT