Sau khi Tưởng Cẩn lấy Cấm Thuật ra, toàn trường liên yên ắng không một tiếng động.
Đối với tình huống này nàng cũng có nghĩ đến, bởi vì lúc biết được kiện đấu giá cuối cùng là Cấm Thuật, nàng cũng giật mình.
Bán đấu giá Cấm Thuật.
Không phải chưa từng xuất hiện ở đại lục, mà số lần xuất hiện đếm chưa đến mười ngón tay!
- Tưởng tiểu thư, ra giá đi.
Đột nhiên, trong sương phòng nào đó truyền ra thanh âm dày nặng, ẩn chứa hơi thở làm người khác không thở nổi.
Mọi người cả kinh, bọn họ có thể đoán ra tu vi người nói chuyện nhất định là Vũ Vương!
- Ha Ha.
Một sương phòng khác truyền ra tiếng cười:
- Đồng Ông, ngươi nhịn không được sao?
Đồng Ông? Tên này bọn họ có nghe qua. Không phải người luôn du lịch
khắp các quận cả nước sao, từ trước đến nay nổi tiếng xuất quỷ nhập thần – Tán tu Vũ Vương!
Không nghĩ đến, trong này còn cất giấu cao thủ!
- Haha.
Đồng Ông cười nói:
- Âu Dương Tĩnh, không lẽ Âu Dương gia các ngươi không động tâm?
- Âu… Âu Dương Tĩnh?
Rất nhiều cao thủ Vũ Tông ồ lên, sắc mặt đại biến.
Tên này bọn họ cũng từng nghe qua, là trưỡng lão Âu Dương gia, tu vi cũng đạt đến Vũ Vương trung kỳ.
Càng quan trọng hơn, Âu Dương gia là gia tộc ở Thất Tinh thành!
- Đáng giận.
Cơ Viêm nắm quyền, nói:
- Không nghĩ đến Âu Dương gia cũng tới. Xem ra muốn lấy được Cấm Thuật này sẽ rất khó khăn.
Cơ gia là bá chủ Chu Vũ thành, nếu só với Âu Dương gia của Thất Tinh thành thì còn kém một chút.
- Chậc chậc.
Vân Phi Dương nói:
- Có vẻ toàn là đại nhân vật.
Nói xong, hắn đứng lên kéo Lương Âm ra khỏi phòng. Nếu một kiện đấu
giá cuối cùng là Cấm Thuật, hắn cũng không chút hứng thú, còn không bằng mang theo nữ nhân của mình đi ra ngoài dạo phố rồi ăn cơm.
- Thôi gia, có điểm kỳ lạ.
Đi trên đường thông hướng ra ngoài, Vân Phi Dương thầm nghĩ:
- Một gia tộc thương nhân ở Tam tinh thành mà có thể mang Cấm Thuật đi đấu giá.
một gia tộc thương nhân
………
Vân Phi Dương đi đến chỗ lấy đồ, thanh toán hai trăm vạn rồi lấy ra quyển bí tịch Hỏa Hệ kia.
- Cho cô.
Hắn đưa bí tịch cho Lương Âm, mà sau khi lấy được quyển bí tịch, thần sắc nàng ngạc nhiên, trong lòng cũng chua xót không thôi.
- Đi thôi.
Vân Phi Dương kéo nàng đi nói:
- Ta mời cô ăn cơm.
Lương Âm vội vàng nói.
- Ta không đói bụng.
Hắn đã vì nàng tốn nhiều tiền như vậy, nàng không thể để hắn tiêu tiền.
- Ọc Ọc.
Vào lúc này, bụng nàng lại không biết ý chủ mà kêu lên, Lương Âm hoảng loạn giải thích:
Vân Phi Dương đặt phòng quý nhất tửu lâu, gọi thức ăn và rượu ngon nhất.
Lương Âm có chút câu nệ, bởi vì từ lúc đi vào Đông Lăng Thành, tiến
vào Đông Lăng học phủ tu luyện, nàng chưa từng đến tửu lầu nào xa hoa
này.
Ngửi được mùi hương mê người, bụng nàng bắt đầu không an phận kháng nghị.
Vân Phi Dương chống cằm, cười nói:
- Ăn đi.
- Ách.
Lương Âm nhẹ nhàng giơ đũa lên gắp một miếng bên phần thức ăn chay.
Với tính cách điêu ngoa như nàng, có lẽ bởi vì nam nhân mình thích đang ở đây cho nên cũng bắt đầu cố gắng trở nên thục nữ.
Vân Phi Dương gắp cho nàng rất nhiều món ăn mặn, nói:
- Về sau còn ăn với ta cả đời, cũng không cần câu nệ. Cứ thả lỏng ăn đi, ta cũng không cười cô.
Lương Âm trừng mắt nhìn hắn một cái, không hề khách khí nữa mà bắt đầu thoải mái ăn.
Tuy rằng không phải ăn ngấu nghiến, nhưng cũng rất bưu hãn.
Nàng thật sự đói bụng.
Vì muốn thổ lộ nên sáng sớm đã tới Tây Uyển Cư, đến giờ vẫn chưa ăn gì.