Mục Oanh đột nhiên giống như người mất hồn, nhảy vào trong quan tài.
Vân Phi Dương đại kinh thất sắc, lập tức muốn ngăn cản. Bỗng nhiên trước mắt tối sầm lại, cảnh vật xung quanh biến hóa!
Cổ Chiến Trường biến mất.
Thạch quan biến mất.
Bọn người Lâm Nhược Hiên biến mất.
Mục Oanh cũng biến mất!
Vân Phi Dương được đặt vào một không gian hư vô mờ mịt, tất cả mọi thứ đều biến mất.
- Oanh Oanh!
Vân Phi Dương phẫn nộ la lớn.
Mục Oanh giống như bị cái gì khống chế nhào vào thạch quan khiến hắn lo lắng không thôi, không biết nàng có gặp nguy hiểm không!
- Người trẻ tuổi.
Đột nhiên, trong không gian truyền đến thanh âm già nua.
Vân Phi Dương xoay người.
Một lão giả dần dần hiện lên trong không gian, đầu bù tóc rối, thấy
không rõ tướng mạo. Hiển nhiên là Tiêu Dao Hoàng mà mọi người đã thấy
trước khi tiến vào!
- Nhân sinh trên đời phải tiêu dao khoái hoạt đúng lúc, tiểu gia hỏa, ngươi hỏa khí quá lớn, như vậy không tốt, không tốt.
Hỏa khí quá lớn, không tốt?
Vân Phi Dương cả giận nói:
- Cao viện trưởng vì cái trận rẻ rách của ngươi mà thịt nát xương
tan, Oanh Oanh không biết gặp phải nguy hiểm gì, ngươi còn có mặt mũi
nói ta hỏa khí lớn, có dám lấy ra thi thể hay không, lão tử bóp nát tại
chỗ cho ngươi xem!
Tiêu Dao Hoàng lắc đầu, nói:
- Ngươi có thể đi vào huyễn cảnh đã chứng minh ngươi là người mà bản
Hoàng đau khổ chờ đợi, cơ duyên lớn như thế, ngươi hẳn phải vui đến phát khóc mới đúng.
Đúng thế.
Xưa nay có cơ duyên gì.
Người đoạt được không phải hưng phấn thiếu chút nữa ngất đi.
Hiện tại thì tốt rồi, gặp được đệ nhất cao thủ từ khi thành lập Đông
Lăng Quận đến nay lại muốn động thủ. Nếu để người ta biết, hẳn sẽ ngoác
mồm đến mang tai.
- Vui cái em gái ngươi!
Vân Phi Dương một chân đạp tới, cả giận nói:
- Nhanh cho ta rời khỏi huyễn cảnh, nhanh trả Oanh Oanh lại cho ta!
Cơ duyên cho dù tốt nhưng nếu so với nữ nhân của mình thì đến phân chó cũng không bằng!
Tiêu Dao Hoàng triệt để sụp đổ.
Chính mình hao phí bao nhiêu tế bào não, trải qua nghiêm mật thiết
kế, chờ đợi người hữu duyên đến kế thừa y bát, vậy mà lại gặp được một
kỳ hoa như thế.
Hắn hỏi:
- Ngươi không muốn kế thừa y bát của bản Hoàng?
Vân Phi Dương đánh giá bốn phía rồi lầm bầm.
- Đây hẳn là một ảo trận, người bố trí Linh Niệm hẳn không quá cao!
Nói xong ngồi xếp bằng xuống.
A?
Tiêu Dao Hoàng ngạc nhiên nói:
- Tiểu tử, ngươi muốn làm gì?
Vân Phi Dương trầm mặt, nói:
- Lão gia hỏa, nếu như ta không đoán sai thì mắt trận của trận pháp
chính là thân thể ngươi, chờ đấy, đợi lão tử phá xong trận sẽ hung hăng
chà đạp xác ngươi!
- Con mẹ nó.
Tiêu Dao Hoàng mắng một tiếng.
Nhân sinh một đời, tự nhiên tiêu dao.
Tiêu dao, chính là vô câu vô thúc, nói lời thô tục cũng phù hợp với tính cách Tiêu Dao Hoàng.
Hắn tỉnh táo lại, cười nói:
- Tiểu tử, trận pháp này là lục phẩm, có thể so với Vũ Hoàng, lấy thực lực của ngươi, muốn phá…
Lời chưa nói xong đã im bặt.
Bởi vì hắn cảm nhận được một cỗ Linh Niệm cường đại đang nỗ lực câu thông với trận pháp.
Ánh mắt Tiêu Dao Hoàng lóe lên vẻ khiếp sợ.
Nói đùa gì vậy?
Một tên Vũ Tông vậy mà lại có Linh Niệm cường đại như thế!
- Ha ha ha!
Đột nhiên, Tiêu Dao Hoàng cười ha hả:
- Lúc Bản hoàng tại thế, đi hết đại lục chỉ vì muốn tìm người có
Linh Niệm siêu phàm nhưng chưa từng toại nguyện, không nghĩ tới chết lâu vậy rồi lại có thể đụng tới thiên tài thế này!
Tu vi của lão nhân này không phải mạnh nhất, nhưng trận pháp lại trâu bò nhất. Tại năm đó, trình độ tuyệt đối đứng đầu Vạn Thế Đại Lục.
Khi hắn biết đại nạn sắp tới thì vội vàng tìm người kế nhiệm, đáng
tiếc, thiên tài võ đạo tư chất bất phàm gặp được rất nhiều, lại không
tìm được người có Linh Niệm siêu phàm.
Linh Niệm xuất phát từ Linh Hồn.
Nói thẳng ra, người có Linh Niệm siêu phàm chắc chắn là người thông minh, Linh hồn mạnh.
Vân Phi Dương là điển hình.
Hắn chỉ có tu vi Vũ Tông, nhưng cường độ Linh Niệm rất khủng bố, hoàn toàn không kém Vũ Vương.
Khó trách, khi đối mặt uy áp Vũ Vương của Mộ Dung Thượng Thư cũng chỉ làm Vân Phi Dương có chút khó chịu, nếu như đổi lại là Vũ Tông bình
thường, khẳng định sẽ bị trói buộc hoàn toàn.
- Người có Linh Niệm siêu phàm?
Vân Phi Dương cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ:
- Lão tử chính là người có Thần Niệm siêu phàm, nếu không phải bị
trấn áp quá lâu, tư duy thoái hóa nghiêm trọng, một ánh mắt thôi đã có
thể phá hủy loại trận pháp rác rưởi này!
Xoát.
Hắn bạo phát Linh Niệm, dung nhập vào trận pháp.
- Tiểu tử!
Tiêu Dao Hoàng gấp gáp.
Hắn đã đoán được kẻ này có Linh Niệm cực mạnh, phá vỡ trận pháp chỉ là vấn đề thời gian.
Như vậy sao được!
Tiêu Dao Hoàng bối rối nói:
- Trận này chính là hạch tâm lăng mộ, ngươi nếu cứ như vậy cưỡng ép
phá vỡ, chắc chắn sẽ hủy đi căn cơ, toàn bộ lăng mộ cũng sẽ sụp đổ.
Vân Phi Dương cười lạnh nói:
- Lão gia hỏa, vậy còn không nhanh thả ta ra.
- Không được!
Tiêu Dao Hoàng chân thành nói:
- Ngươi vẫn chưa tiếp nhận y bát bản Hoàng, sao có thể để ngươi ra ngoài!
- Vậy cũng đừng trách ta hủy lăng mộ của ngươi!
Vân Phi Dương điều động Linh Niệm lần nữa.
- Chậm đã!
Tiêu Dao Hoàng ngăn cản nói:
- Tiểu gia hỏa, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, cô bé kia có cơ duyên của chính nàng, tuyệt đối không có bất kỳ nguy hiểm nào.
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Đúng vậy.
Mình mang Oanh Oanh tới đây chẳng phải vì điều này?
Trong thạch quan xuất hiện một nữ nhân có tướng mạo cực kỳ giống
nàng, có lẽ chính là cơ duyên, có thể thức tỉnh thần hồn trong người
nàng!
Vân Phi Dương quá lo lắng cho Mục Oanh nên bị rối, chờ hắn lấy lại tinh thần cũng dần dần tỉnh táo.
Hắn hỏi:
- Nữ nhân trong thạch quan là ai?
- Cái này…
Tiêu Dao Hoàng trầm ngâm, nói:
- Bản hoàng cũng không biết.
- Lăng mộ của người mà không biết?
Vân Phi Dương tức cười.
- Ai.
Tiêu Dao Hoàng lắc đầu.
- Trên thực tế, toà lăng mộ này cũng không phải do bản Hoàng xây
dựng, chẳng qua ngẫu nhiên phát hiện nên bố trí trận pháp, tu hú chiếm
tổ chim khách thôi.
- Ồ?
Vân Phi Dương ngạc nhiên.
Tiêu Dao Hoàng rất buồn bực, tiếp tục nói:
- Căn cứ vào thiết lập lúc còn sống của ta, chỉ có người có Linh Niệm siêu phàm đi ngang qua mới có thể phát động trận pháp, làm lăng mộ xuất thế, nhưng hết lần này tới lần khác không ai đi qua mà nó lại tự mình
chạy ra!
Vân Phi Dương có chút sụp đổ.
Cảm tình của lão đầu này cũng giống như mình, lòng tràn đầy nghi vấn không chỗ giải đáp!
Nhưng.
Hắn cũng đoán ra đại khái, trận pháp có thể xuất thế vì có quan hệ với giấc mộng của Mục Oanh.
- Không bàn chuyện này nữa.
Tiêu Dao Hoàng ngưng trọng nói:
- Tiểu tử, hiện tại ta cho ngươi hai con đường, một là tự phá hủy trận pháp, hai là kế thừa y bát của ta.
- Đương nhiên.
Hắn nói tiếp:
- Nếu như ngươi lựa chọn loại đầu, lăng mộ sẽ bị hủy diệt hoàn toàn,
những người đã từng chết đi sẽ chân chính chết đi, nếu kế thừa y bát của ta thì bọn họ có thể sống lại.
Vân Phi Dương trừng to mắt, tựa như nghĩ đến điều gì, nói:
- Ngươi còn bố trí giả tượng đại trận?
- Chậc chậc.
Hai mắt Tiêu Dao Hoàng phát sáng, giống như nhìn thấy bảo bối.
- Có thể đoán ra giả tượng đại trận, tiểu tử ngươi thật hiểu rất
nhiều, thiên tài như vậy mà không kế thừa y bát của bản Hoàng thì quá
lãng phí!
Nguyên lai, trong lăng mộ còn có giả tượng đại trận, nói cách khác Cao viện trưởng còn chưa có chết, hắn còn sống!
- Lựa chọn đi.
Tiêu Dao Hoàng rất nghẹn khuất nói.
Những đại năng khác đều tự cao tự đại, thực không tình nguyện đưa ra
cơ duyên cho người khác, mình thì hay rồi, còn phải chạy lại quỳ gối dập đầu với tiểu tử này xin hắn nhận cơ duyên, quá không công bằng mà!
Vân Phi Dương nâng cằm lên, nói:
- Ta chọn loại thứ hai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT