Lâm Nhược Hiên không chút do dự dẫn võ giả Lâm gia chạy dọc theo huyết lộ.
Lúc này.
Đã không còn thời gian để suy xét, chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Vân
Phi Dương, bởi vì khoảng cách giữa cự thạch và mặt đất đã rất gần.
- Là Lâm thành chủ?
- Chúng ta mau chạy theo!
Rất nhiều võ giả nhìn thấy Lâm Nhược Hiên mang theo Lâm gia võ giả chạy nhanh qua thì sôi nổi nâng lên hai chân chạy theo.
Bọn họ cũng tiêu hao nghiêm trọng, cũng mất phương hướng, chỉ có thể ký thác hi vọng vào trên người thành chủ.
Quả nhiên.
Sự ký thác của mọi người rất chính xác hoặc nói Lâm Nhược Hiên lựa
chọn tin tưởng Vân Phi Dương chính xác, hắn chỉ huy thủ hạ chạy xuôi
theo huyết lộ đứt quãng, cuối cùng tìm tới lối ra thông hướng phía
dưới!
- Haha, chúng ta được cứu rồi!
- Ha ha ha!
Các võ giả sau khi chạy tới nhìn thấy lối ra, vui mừng giống như đang trong sa mạc mà nhìn thấy ốc đảo!
Xoát xoát
Mọi người ngay cả câu cảm ơn cũng không nói, trực tiếp nhảy xuống
hướng phía nội điện, bọn họ chắc chắn bên trong sẽ có bảo vật càng quý
giá, nhất định phải đến trước người khác!
Đúng thật liền sẹo đã quên cơn đau.
- Gia chủ, chúng ta cũng đi vào đi.
Võ giả Lâm gia gấp gáp.
Lâm Nhược Hiên trầm giọng nói:
- Các ngươi đi trước đi.
Hắn muốn ở chỗ này chờ Vân Phi Dương, bởi vì nếu không có người này, chính mình và võ giả Lâm gia chắc chắn sẽ ngã xuống!
Những võ giả khác cũng không gặp được Lâm Nhược Hiên, cũng không gặp
được Vân Phi Dương, nhưng nhìn thấy mặt đất có vết máu đứt quãng thì
mang tâm tình thử một lần, xuôi theo huyết lộ mà đi thuận lợi phát hiện
lối vào.
Ngày càng nhiều võ giả theo huyết lộ chỉ dẫn mà thoát ly được khốn cảnh, dọc theo thông đạo tiến về nội điện!
Những người này không biết Vân Phi Dương cứu mình.
Đương nhiên.
Vân Phi Dương không phải vì cứu bọn họ, tạo ra một huyết lộ chỉ muốn
chỉ dẫn Đông Lăng học phủ tốt hơn, bởi vì hắn không thể xác định đám
người Cao Viễn Chúc có bị tách ra hay không.
Quả nhiên.
Kéo theo thi thể tìm nửa vòng mới đụng phải một tên cao tầng Đông Lăng học phủ.
- Cao viện trưởng bọn họ đâu!
- Ta và bọn họ thất lạc!
- Nhanh đi theo huyết lộ, nơi đó có cửa vào!
Vân Phi Dương lưu lại câu nói này rồi tiếp tục tìm kiếm, nhưng tìm
nửa ngày lại chỉ tìm được lác đác mấy tên cao thủ học phủ, thủy chung
không gặp qua thân ảnh Lương Âm.
- Đáng giận!
Hắn phẫn nộ nắm quyền.
Cự thạch to lớn chỉ còn cách mê cung một trượng, không tới mười lăm phút sẽ áp xuống!
- Cao Viễn Chúc!
- Lương Âm!
Vân Phi Dương chạy trong mê cung, lớn tiếng gào thét.
- Vân... Vân Phi Dương!
Đột nhiên, một góc nào đó truyền đến âm thanh yếu ớt, Vân Phi Dương
vội vàng chạy lại thì thấy Tô Tình đang dựa vào bức tường, suy yếu thở
hổn hển.
Xoát.
Hắn đi tới bên người nữ hài, vội vàng nói:
- Ngươi làm sao vậy? Lương Âm đâu?!
- Ta...
Tô Tình vô lực nói:
- Chạy quá mệt.
Trọng lực của mê cung tăng lớn, lấy tu vi Vũ Đồ sơ kỳ của nàng, không đi được quá lâu.
Xoát.
Vân Phi Dương vứt bỏ thi thể, ôm nàng lên rồi chạy về hướng lối vào.
Vù vù
Chạy vội tạo nên sức gió, thổi bay tóc đen của Tô Tình làm lộ ra gương mặt ôn nhu xinh đẹp.
Tướng mạo Tô Tình cũng không phải tuyệt sắc, thuộc dạng dễ nhìn, hai
đầu lông mày hiện lên bình tĩnh cùng giỏi giang, là điểm mà nữ hài khác
không có.
Nàng dựa vào ngực Vân Phi Dương, nỗ lực bảo trì một chút khoảng cách, gương mặt ửng đỏ nói:
- Nhanh... nhanh tìm Lương Âm, ta và cô ấy đã thất lạc.
- Ta sẽ.
Vân Phi Dương một đường phi nước đại, cuối cùng đi đến lối vào.
Lâm Nhược Hiên thấy hắn trở về, thở dài nhẹ nhõm một hơi rồi nói:
- Tiểu tử...
Xoát!
Vân Phi Dương lại phóng vào trong mê cung, còn Lâm Nhược Hiên xấu hổ đứng tại chỗ.
Tô Tình suy yếu ngồi dưới đất.
Mắt thấy bóng dáng người kia biến mất tại góc rẽ, thầm nghĩ:
- Âm Âm, nam nhân như vậy còn không đáng được ngươi phó thác cả đời sao?
Nàng có thể cảm giác được, Vân Phi Dương thật sự rất quan tâm Lương Âm!
Khi một người sắp chết, sẽ nghĩ đến thân nhân của mình.
Giờ phút này, trong thức hải Lương Âm, phụ mẫu và đệ đệ chỉ chiếm một phần nhỏ, càng nhiều là nhớ tới tên gia hỏa làm người khác chán ghét
kia.
Nhớ tới lần đầu gặp hắn, nhớ tới mấy ngày trải qua giữa rừng núi của hai người.
- Lương Âm, ngày hôm nay lỡ hẹn, về sau chớ hối hận, Lương Âm, ngày hôm nay lỡ hẹn, về sau chớ hối hận...
Lời nói tra tấn kia vẫn luôn luẩn quẩn trong tai nàng.
Đột nhiên.
Lương Âm nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, ngẩng đầu, dùng hết khí lực sau cùng khóc lớn:
- Vân Phi Dương, Lương Âm ta hối hận rồi!
Thanh âm truyền khắp mê cung, không biết xuất phát từ đâu.
Nha đầu tùy hứng điêu ngoa này, khi tử vong đến, rốt cuộc không thể quật cường được nữa mà nói ra tiếng lòng.
Nói đúng hơn.
Nàng không phải hối hận.
Nàng yêu Vân Phi Dương.
Vào Thạch điện thần bí, ngược sát thủ lĩnh cường đạo trong sơn động,
bên ngoài Quý Thủy Đường nghe lén hắn giảng giải võ đạo, bất lực trong
cuộc thi săn thú được hắn cứu viện.
Quá trình từ hận chuyển thành yêu, thành lập từng chút một!
Mỗi lần mơ tới câu nói kia đều cuộn tròn mình lại, bởi vì nàng có thể che giấu không cho người khác thấy, nhưng lại không cách nào che giấu
bản thân.
- Ô ô...
Lương Âm chôn đầu giữa hai chân, nức nở nói:
- Vân Phi Dương... Ta hối hận... Huynh có thể nghe thấy sao...?
Nàng hi vọng trước khi chết, người kia có thể nghe được câu này.
Xoát.
Nhưng vào lúc này, một bóng người xuất hiện.
Lương Âm khẽ giật mình, chầm chậm ngẩng đầu liền cảm giác thân thể đang bay lên.
Lâm Nhược Hiên thấy ánh mắt hắn, khẽ giật mình, âm thầm cả kinh.
- Ánh mắt tiểu tử này thật đáng sợ!
Cao Viễn Chúc cứu Lương Âm, mình lại thân hãm nguy cơ, Vân Phi Dương
không thể nhịn được, giờ phút này hắn thật giống như dã thú không có lý
trí.
Nhưng.
Cho dù như thế thì Lâm Nhược Hiên vẫn kiên trì, bạo phát mấy chục trọng thuần linh lực, gắt gao nắm lấy tay hắn lại.
Tình huống bây giờ đã không cho phép hắn đi qua!
Ầm ầm!
Cự thạch lại hạ xuống một tấc, cách mặt đất chỉ còn hơn thước, khoảng cách đã rất sát mặt đất, người chỉ có thể nằm sấp.
Cho nên, Vân Phi Dương cho dù tiến lên cũng không về được!
- Viện trưởng...
Vân Phi Dương rốt cục ý thức được điểm ấy, căm hận đánh vào cầu thang, thần sắc của các cao tầng học phủ khác cũng buồn bã.
- Tình Tình...
Lương Âm chôn trong ngực Tô Tình, khóc như mưa:
- Là ta hại viện trưởng.
Mọi người của Đông Lăng học phủ đều đau thương.
Lâm Nhược Hiên cũng lắc đầu buồn bã, nhưng mà nghĩ đến hành vi vừa rồi của vị viện trưởng này, trong lòng dâng lên kính nể!
Hô.
Thời điểm mọi người bi thương, Cao Viễn Chúc chuyển người, mặt đối mặt với cự thách.
Trên gương mặt già nua của hắn không chút nào sợ hãi!
Két.
Cự thạch lại hạ xuống một điểm, sắp dán lên mặt hắn.
Cao Viễn Chúc tự biết không còn sống lâu nữa. Hắn dùng hết khí lực sau cùng quát lớn:
- Vân Phi Dương! Tương lai của Đông Lăng học phủ dựa vào những học sinh như các ngươi, đừng để lão phu thất vọng!
Ầm ầm!
Cự thạch cuối cùng vô tình áp xuống, triệt để phong tỏa cửa bậc thang.
Câu nói trước khi chết của Cao Viễn Chúc truyền vào đường hầm, quanh quẩn bên tai những người Đông Lăng học phủ.
Một cổ nhiệt huyết trong thân thể Vân Phi Dương phun trào, cuối cùng xông lên cổ họng, phốc một tiếng phun ra ngoài.
Phó viện trưởng cứ như vậy mà chết trước mặt mình, điều này đả kích
hắn quá lớn. Không chỉ vậy, bởi vì lão đầu này đã cứu Lương Âm, cũng như trước giờ luôn chiếu cố hắn!
Haha!
Đột nhiên, hắn cười ha hả, cười thật điên khùng!
Trong lòng càng phẫn nộ gào thét:
- Vân Phi Dương, một phàm nhân mà ngươi còn cứu không được, còn tính là Chiến Thần gì nữa!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT