Vương bài sát thủ Độc Xà và Trương Hằng từng có một ước định, vì Ám Bộ làm tròn mười nhiệm vụ, hắn có thể tự do.
Đây là hắn chờ mong.
Bởi vì hắn đã chán ghét loại cuộc sống này, hắn luôn nghĩ tới nhân sinh bình thường.
Nhưng hôm nay, cũng chính là nhiệm vụ thứ mười, hắn thất bại.
Hắn đã sớm ngờ tới sẽ có một ngày thế này. Bởi vì, bước vào nghề sát thủ này vĩnh viễn không thể quay đầu.
Một khắc này.
Trên mặt Độc Xà hiện ra mỉm cười giải thoát.
Chết.
Mới thật sự tự do.
Nếu có kiếp sau, thà biến thành khất cái, bị thế nhân xem thường thóa mạ, cũng không muốn sinh hoạt liếm máu trên lưỡi đao!
Đây là tiếng lòng một Vương bài sát thủ, cũng chứng minh không có
người trời sinh lãnh huyết, cũng không ai ưa thích cả ngày làm bạn cùng
hắc ám, chịu đựng cô độc cùng tịch mịch.
Đại môn Trương gia tiền trang bị Vân Phi Dương đá văng, lưng hắn cõng một người, chậm rãi đi tới.
Khi bóng người hắn dần biến mất từ một nơi bí mật gần đó, tiền trang
Trương gia đột nhiên bốc cháy, gió lớn khiến lửa tràn lan thôn phệ cả
viện, lửa lớn rừng rực chiếu sáng nửa Đông Lăng thành.
- Cháy!
- Tiền trang Trương gia cháy!
Cư dân nhao nhao chạy đến, cầm theo thùng nước muốn cứu hỏa.
Đáng tiếc.
Hỏa thế như rồng, triệt để nuốt hết cửa hàng, muốn cứu đã không kịp.
Ngày thứ hai.
Trương Diệu Tổ gia chủ Trương gia, đứng trước phế tích.
Hắn phẫn nộ quát:
- Là ai làm?!
Tiền trang bố trí rất nhiều trận pháp cao cấp, tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ bốc cháy, nhất định có người làm!
Mà lại.
Nhiều người hầu như vậy, không một ai còn sống đi ra.
Khẳng định có vấn đề!
Trương gia tiền trang là đại bản doanh Ám Bộ, thân là gia chủ, nhưng Trương Diệu Tổ cũng không biết rõ tình hình.
Chỉ là một tiền trang, đốt thì đốt, lấy Trương gia tài lực vẫn có thể tiếp nhận.
Nhưng mà.
Rất nhiều cao thủ liên thủ phá hủy phế tích, đả thông Kim Khố dưới
lòng đất, bên trong trừ một đống thi thể bị đốt cháy khét, toàn bộ kim
ngân tài bảo trong bảo rương đều biến mất!
Phốc!
Trương Diệu Tổ phun ra ngoài ngụm máu.
Tài sản trong kim khố do rất nhiều võ giả nội thành gửi lưu giữ, bây giờ bị đánh cắp, tổn thất rất lớn a!
Độc Xà suy yếu mở mắt, đập vào mí mắt đầu tiên là xà nhà.
Ta còn sống?
Không hổ là Vương bài sát thủ, nếu như đổi lại người khác, khẳng định cho rằng mình đã chết, có lẽ vô ý thức suy đoán, mình phải chăng đang ở Âm Tào Địa Phủ.
Xoát.
Độc Xà bỗng nhiên đứng dậy, trước ngực nhất thời truyền đến đau nhói, cúi đầu xem xét, nửa người trên bị băng gạc bó chặt.
Hắn chịu đựng đau nhức kịch liệt, đánh giá gian phòng lạ lẫm, dần tỉnh táo lại, nói:
- Mình rõ ràng bị đâm xuyên tim, vốn nên chết sao còn có thể sống sót? !
Két.
Đột nhiên, cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra.
Một nữ hài đáng yêu đi tới, lệch đầu, mắt to nhấp nháy nói:
- Tỉnh rồi?
- Ngươi là...
Tiềm thức Độc Xà cảnh giác lên.
- Ta hả?
Thần Thần nâng cằm nhỏ ngẫm lại, dí dỏm nói:
- Ta là Địa Phủ Phán Quan! Chưởng quản sinh tử người bình thường, ngươi cái Cô Hồn này, hiện tại được ta quản!
Mặt Độc Xà xạm lại.
Lời này dùng để hố người khác thì có thể, hố một Vương bài sát thủ rất khó, bởi vì hắn đã sớm biết, chính mình không chết.
Thấy hắn không có bộ dáng giật mình, Thần Thần rất bất đắc dĩ nói:
- Thật không có thú.
Nói rồi, xông bên ngoài hô:
- A Nông, tên này tỉnh rồi.
Vân Phi Dương từ bên ngoài đi tới.
Độc Xà nhìn thấy hắn, khẽ giật mình, bật thốt.
- Là ngươi!
- Là ta.
Vân Phi Dương đứng trước cửa, cười nói:
- Không nghĩ tới hả?
Độc Xà xác thực không nghĩ tới, hắn khổ sở nói:
- Vì cái gì, ta không chết?
Hôm qua trong ánh sáng mơ hồ, trái tim hắn bị dao găm đâm trúng, vốn nên chết, chẳng lẽ cái này cũng có thể cứu sống?
- Rất đơn giản.
Vân Phi Dương nhún nhún vai.
- Ta nhìn ngươi thực lực không tệ, tha cho ngươi một cái mạng, dao găm đâm trật một chút.
- Không có khả năng!
Độc Xà nói:
-Ta có thể cảm giác được đau đớn thấu tim gan, ngươi tuyệt không đâm trật.
Người giết nhiều, lý giải cũng nhiều.
Vân Phi Dương nói:
- Có một loại độc, có thể để trái tim truyền đến đau nhói từng cơn,
cũng trong nháy mắt thôn phệ tư duy, người trúng sẽ mất đi ý thức như
người chết.
Độc Xà bừng tỉnh đại ngộ nói:
- Dao găm có độc!
Ba!
Vân Phi Dương vỗ tay, nói:
- Không hổ là Ám Bộ đỉnh phong sát thủ.
Đỉnh phong sát thủ?
Câu nói này bây giờ nghe để Độc Xà cảm thấy vô cùng chói tai!
Vân Phi Dương đi tới, cười nói:
- Vạn Thế Đại Lục, đã không có tổ chức sát thủ tên Ám Bộ này.
Con ngươi Độc Xà hiện lên một chút ảm đạm.
Rồi nhớ lại từng màn hôm qua, hắn hiểu được tổ chức hắn hiệu lực nhiều năm, hai tay dính đầy máu khẳng định bị toàn diệt.
Làm đến điểm này, chính là thiếu niên trước mắt!
Vân Phi Dương tiếp tục nói:
- Ngươi đã khôi phục sự tự do.
- Đúng không?
Độc Xà ứng một tiếng.
Nằm mộng cũng muốn thoát ly Ám Bộ, bây giờ lại rất bình thản.
- Bi kịch là.
Vân Phi Dương cười nói:
- Ngươi tự do chỉ bảo trì một đêm, bởi vì, từ khi ngươi mở mắt ra chính là thủ hạ của ta.
Độc Xà nhìn hắn, nói:
- Ta có quyền lợi cự tuyệt sao?
Vân Phi Dương nói:
- Không có.
Độc Xà đắng chát cười một tiếng.
Nếu như mình không có giá trị, chỉ sợ sớm đã chết.
Hắn bất đắc dĩ nói:
- Còn phải làm sát thủ?
- Cái này...
Vân Phi Dương nâng cằm lên, nói:
- Ta còn chưa nghĩ ra để ngươi đi trông đại môn, hay quét dọn đình viện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT