Trên đường thông hướng sơn lâm, mười mấy võ giả cực tốc chạy đến.
Ngay từ đầu, bọn họ từ các nơi tiến vào rồi dần tập hợp, cũng biết tâm tư đối phương nên không ra tay đánh nhau.
La Mục có Cấm Thuật, ai cũng biết.
Việc đầu tiên bọn họ cần làm không phải tương tàn, mà xem ai có thể cướp được, sau đó tranh đoạt bằng sau.
Căn cứ mọi người suy đoán.
Thầy trò Đông Lăng Học Phủ chắc chắn sẽ không đi đại lộ, cho nên bọn hắn hướng về phía sơn lâm.
Suy đoán này vô cùng chính xác.
Nhưng mọi người đuổi theo hai trăm dặm, đuổi tới lối vào sơn lâm, đã thấy một người áo đen che mặt lảo đảo chạy ra.
Đây là ai?
Đám người ngừng chân, cảnh giác nấp chỗ tối.
Người áo đen che ngực, yếu ớt nói:
- Không nghĩ tới thực lực phó viện trưởng Đông Lăng Học Phủ mạnh như vậy, xém chút mất mạng trong tay hắn rồi.
Phó viện trưởng Đông Lăng Học Phủ?
Đám người khẽ giật mình.
Nguyên lai tên này nhanh hơn bọn họ, không chỉ thế mà còn đã giao thủ!
Xem ra, còn bị thương không nhẹ.
- Ha ha.
Người áo đen từ trong ngực lấy ra một bản bí tịch, hưng phấn hô to.
- Còn tốt, đã đoạt được Đại La Thần Phụ Thể Thuật này từ trong người La Mục!
Đại La Thần Phụ Thể thuật?
Con ngươi đám người lấp lóe vẻ tham lam, Cấm Thuật ai mà không tham chứ!
Xoát!
Trưởng lão Mộ Dung gia lao ra đầu tiên, xuất phi kiếm chém ra, phi kiếm rạch phá hư không, chém tới hắc bào nhân!
Lúc đầu hắn dẫn người đi giáo huấn La Mục.
Nhưng người áo đen xuất ra một bản Cấm Thuật, để hắn không kịp suy nghĩ, muốn động thủ đoạt!
Những người khác cũng có tính toán ra tay, nhưng vẫn chậm một bước.
- Hả?
Người áo đen nhướng mày, cả giận quát.
- Muốn chết!
Dứt lời, linh lực bàng bạc bạo phát hóa thành đại thủ, ngang nhiên vỗ tới Trưởng lão Mộ Dung gia.
- Hai mươi trọng!
Đám người kinh hô.
Vừa Xuất thủ đã ra hai mươi trọng thuần linh lực, người này tuyệt đối đạt đến Vũ Tông Trung kỳ Đỉnh phong!
Cũng may không xuất thủ.
Này nếu đi lên, không bị một chưởng vỗ chết cũng trọng thương!
Sắc mặt Trưởng lão Mộ Dung gia đại biến, hắn thực sự không ngờ người áo đen bị thương này mạnh như thế!
Hắn hối hận, hối hận phát điên.
Thế nhưng vì tốc độ xông tới quá nhanh, hắn cách người áo đen rất
gần, đại thủ kia mang theo khí tức khủng bố, hung hăng áp xuống, hắn
muốn tránh cũng không kịp!
Bành!
Giữa rừng núi truyền đến chấn động hù dọa vô số phi điểu.
Đám người Bảo Lỵ đi được mấy chục dặm, nghe sau lưng truyền đến chấn động, ngừng chân quay đầu nhìn lại.
- Đi thôi.
Vẻ mặt Cao Viễn Chúc nghiêm túc, nói:
- Chúng ta nhanh lên đường.
Đám người gật đầu.
Tốc độ đề cao không ít, Cao Viễn Chúc thầm nghĩ:
- Tiểu gia hỏa, vất vả ngươi rồi!
Kỳ thật ngay từ đầu.
Hắn đã biết dụng ý của Vân Phi Dương. Dù sao, thân làm phó viện
trưởng Đông Lăng Học Phủ, sống mấy chục năm, chuyện gì còn không trải
qua?
La Mục thi triển Cấm Thuật, trong bảy ngày truyền khắp Thiên Vũ Thành.
Lòng người hiểm ác.
Khẳng định có người mang ý xấu.
Thời gian xuất thủ tốt nhất, tất nhiên là sau khi đám người rời khỏi Thiên Vũ Thành.
Mới đầu, hắn dự định thừa dịp trời tối dịch dung cải trang mang học
sinh rời đi, nhưng vẫn từ bỏ, bởi vì hắn biết, người hữu tâm khẳng định
đã sớm theo dõi.
Huống chi.
Lần này đại biểu Đông Lăng Quận xuất chiến, quang minh chính đại
thắng, nên quang minh chính đại rời đi, lén lút như thế còn ra thể thống gì.