Trên diễn võ trường của thị trấn, những thiếu niên thông qua khảo hạch đứng thẳng tắp, trên mặt bọn họ lộ vẻ hưng phấn, bời vì ngày hôm nay sẽ theo Vũ Sư đại nhân tiến về Đông Lăng học phủ.
Đông Lăng học phủ, một trong học phủ nổi danh nhất Đông Lăng Quận.
Có thể tiến vào đó tu luyện, đối bọn hắn mà nói, là một loại vinh hạnh.
Nhưng...
Trong hoàn cảnh vui tươi nay có một màn không hợp, ven võ đài, người nào đó lười biếng nằm trên đồng cỏ, bắt chéo hai chân, cho người ta cảm giác rất hững hờ.
- Tên Vân Phi Dương này…!
Một tên thiếu niên mở miệng nói.
- Hắn giống như không để chuyện tiến về Đông Lăng học phủ trong lòng ấy.
- Đánh bại Nhiễm Tiểu Huy thì thiên hạ vô địch chắc.
- Thế giới bên ngoài, cường giả như mây, mạnh hơn Nhiễm Tiểu Huy nhiều như cát trên sa mạc, với tính cách phách lối thế này, sớm muộn cũng ăn thiệt thòi thôi.
- Mặc kệ hắn.
Rất nhiều thiếu niên cười lạnh.
Bọn họ ước gì tên này bị người ta khi dễ.
Vân Phi Dương đương nhiên biết mình không được hoan nghênh tại Địa Sơn Trấn, nhưng cũng không để trong lòng, theo suy nghĩ của hắn, hâm mộ thì xin mời tiếp tục, còn ghen ghét thì bỏ qua không thèm nhìn.
Hàn Thế Gia cũng trong đám người, giờ phút này hắn thầm oán hận trong lòng.
- Tiểu tử, ngươi chờ đó cho ta, cuối cùng sẽ có một ngày, ta sẽ để ngươi quỳ trước mặt ta!
Bị đánh một trận, lại suýt chút nữa bị côn trượng.
Hai cái thù to lớn để hắn triệt để căm thù Vân Phi Dương.
- Ừm?
Vân Phi Dương cảm giác được có người nhìn chằm chằm mình, ánh mắt chuyển qua vừa vặn nhìn thấy Hàn Thế Gia đáng nhìn mình, khóe miệng khẽ mỉm cười, thầm nghĩ.
- Tiểu tử, lần sau còn dám tìm phiền toái, ta sẽ để ngươi biến mất tại thế giới này.
- Vân đại ca.
Đúng lúc này, Mục Oanh nói khẽ.
- Vũ Sư đại nhân đến, mau vào hàng.
- Ui...
Vân Phi Dương uể oải đứng lên.
Mã Đại Chinh vừa mới đến thấy thế, bất đắc dĩ lắc đầu.
Nếu như trước kia, hắn đã sớm mở quát mắng, nhưng tiếp xúc với Vân Phi Dương mấy ngày này, hắn rất rõ ràng, kẻ này không chỉ biết trị bệnh, còn hiểu một vài loại nào đó vũ kỹ, thân phận không đơn giản.
Đương nhiên.
Mã Đại Chinh chỉ đoán Vân Phi Dương có lẽ xuất từ đại gia tộc, căn bản sẽ không nghĩ đến, hắn từng là Thần Giới Chiến Thần, bời vì điều này vượt qua sức tưởng tượng của tất cả.
- Xuất phát!
Sau khi tuyên bố vài chuyện, Mã Đại Chinh mang theo mọi người ra khỏi thành, quỹ tích sinh hoạt mới của những thanh thiếu niên này chính thức bắt đầu.
Địa Sơn Trấn thuộc khu vực vắng vẻ nhất Đông Lăng Quận, cách Đông Lăng thành đến mấy trăm dặm, đường đi đa số rừng sâu núi thẳm, nguy hiểm trùng điệp, cho nên những thiếu niên thông qua khảo hạch phải được Vũ Sư dẫn đường.
Làm lĩnh đội, Mã Đại Chinh đi trên đường một mặt cảnh giác, những thiếu niên này là tương lai Đông Lăng học phủ, nếu xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, mình sẽ không thoát khỏi trách nhiệm.
Nhưng mà.
Sợ điều gì sẽ gặp điều đó.
Khi hắn dẫn đội đi nửa ngày, đột nhiên ý thức được trong đội ngũ thiếu hai người.
Hai người này là Vân Phi Dương cùng Mục Oanh.
- Người đâu?
Mã Đại Chinh ngu người.
- Đại nhân, vừa rồi đi qua khu rừng đã không thấy bọn họ nữa rồi.
Mã Đại Chinh xuống té xỉu.
Phiến khu vực này có rất nhiều dã thú hung mãnh, có thực lực so với Vũ Đồ, hai người tùy tiện đi vào chỗ sâu, không phải tìm chết?
- Thật phiền phức!
Mã Đại Chinh hạ lệnh nghỉ ngơi tại chỗ, sau đó đi tìm họ. Đáng tiếc, tìm hơn một canh giờ, cũng không phát hiện hai người, chỉ có thể bất đắc dĩ trở về.
Hắn sẽ không tìm được, bởi vì giờ khắc này Vân Phi Dương đã mang Mục Oanh đi rất xa, cách bọn hắn một khoảng cách.
- Vân đại ca.
Đi trong núi rừng sâu xa, Mục Oanh lo lắng nói.
- Chúng ta tách ra với nhóm như vậy, sẽ có nguy hiểm hay không?
Vân Phi Dương đáp.
- Cường giả chỉ sinh ra trong lúc ma luyện trong nguy hiểm, chỉ có người yếu mới trốn sau lưng người khác.
- A.
Mục Oanh cảm thấy có đạo lý.
Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương đột nhiên ngồi xổm xuống. Mục Oanh căng thẳng trong lòng, vội vàng ngồi xổm xuống theo, đồng thời cảnh giác nhìn về phía chung quanh.
Vân Phi Dương nhổ một cây cỏ, cười nói.
- Không ngờ có thể gặp được Ngũ Diệp hoa, vận khí không tệ nha.
Mục Oanh buông lỏng một hơi, hỏi.
- Vân đại ca, huynh biết loài cỏ này?
Vân Phi Dương cười nói:
- Oanh Oanh, đây không phải cỏ bình thường đâu, là bảo bối đó"
Mục Oanh hiếu kỳ hỏi.
- Vân đại ca, xem ra ngươi biết rất rõ nha, có thể nói cho ta biết một hai?
- Được chứ.
- Cây này tên Ngũ Diệp hoa, mỗi năm ra một lá, năm năm sau nở hoa kết trái, quả có kịch độc, người bình thường chạm phải hẳn phải chết.
"A!"
Mục Oanh vội vàng thốt lên.
- Vân đại ca, huynh nhanh vứt nó đi.
Vân Phi Dương cười nói:
- Ngũ Diệp hoa này mới ra ba lá, không có độc.
Mục Oanh yên tâm lại, nói:
- Vân đại ca, Ngũ Diệp Thảo có tác dụng gì?
- Tác dụng rất lớn đó.
Vân Phi Dương nói tiếp.
- Ngũ Diệp hoa trưởng thành là độc dược thượng đẳng, còn nếu Ngũ Diệp hoa chưa lớn có thể luyện chế vị thuốc tên Thối Luyện Kinh Mạch có công hiệu khơi thông kinh mạch.
Không hổ là tay chơi độc a.
Mục Oanh nghe thế có chút mơ hồ, nhưng vẫn cám thán.
- Vân đại ca, ngươi hiểu biết thật nhiều.
Vân Phi Dương cười cười, nói.
- Đi thôi.
Trên đường đi, Vân Phi Dương lần lượt phát hiện không ít thảo dược, không chút khách khí thu nhập chúng vào không gian giới chỉ, đồng thời cũng cảm khái.
- Nhân loại thế giới này không có nhiều kiến thức về thảo dược a, đồ tốt nhiều như thế mà không ai hái cả.
Cứ như vậy.
Đi mấy chục dặm đường, Vân Phi Dương thu hoạch tương đối khá.
Nhưng núi rừng cũng không yên ổn, thường có dã thú ẩn hiện.
Hai người Vân Phi Dương đi đoạn này đường gặp được vài con dã thú, cũng may đều rất phổ thông, cũng không có tính uy hiếp, ngược lại bị Vân Phi Dương giết chết, bị lột da lấy thịt.
Tối đến.
Vân Phi Dương cũng không tiếp tục đi, mà tìm một sơn động để đặt chân.
Hắn dẫn Mục Oanh rời khỏi nhóm người cũng vì muốn cùng lão bà tương lai đi riêng a.
- Oanh Oanh, mặc vào đi.
Trong sơn động, Vân Phi Dương chế đám da lông thành một cái áo khoác, choàng lên người Mục Oanh trên thân nói.
- Ban đêm có chút lạnh.
Chiêu này thật độc a.
Mục Oanh rất cảm động, cũng bất ngờ lên tiếng.
- Vân đại ca, ngươi cũng biết may y phục.
Có thể phân biệt thảo dược, lại có thể lấy may đồ.
Mục Oanh hôm nay mới biết nam nhân tuy có chút vô sỉ này lại hiểu biết rất nhiều.
- Ừm.
Trong con ngươi Vân Phi Dương lóe lên cảm giác suy tư, nỉ non đáp.
- Vì sinh tồn, rất nhiều thứ đều phải tự học.
Thành tựu Chiến Thần của kiếp trước không phải may mắn.
Kinh lịch nguy hiểm cùng ma luyện không phải nhân loại có thể thừa nhận được.
Nói toàn năng Chiến Thần không đủ.
Nhờ cảnh ban đêm mà thấy vẻ mặt nghiêm tức của Vân đại ca, Mục Oanh thỏ thẻ.
- Vân đại ca, huynh thật giống như kinh lịch rất nhiều, có thể nói một chút cho ta không?
Vân Phi Dương lấy lại tinh thần, cười đổi chủ đề.
- Thời gian không còn sớm nữa, nhanh ngủ thôi.
Hắn không muốn nói đến quá khứ.
Dù sao, nói ra, cô bé này cũng sẽ không tin.
- Ừm.
Mục Oanh gật gật đầu, xấu hổ nói khẽ.
- Cái kia…Vân đại ca, huynh có thể ra ngoài ngủ hay không?
- A?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT