Làm người trong nghề, Vân Phi Dương biết hầu như các loại độc, trong đó có một loại độc cho dù vạn độc bất xâm cũng khó có thể chống cự.
Xác thực mà nói.
Loại này không phải độc, nó là một loại thuốc.
Có thể thôi phát thất tình lục dục của võ giả, dù Thần cũng khó kháng.
Loại độc này rất khó xua tan sau khi phục dụng, sẽ cho người ta quên hết mọi thứ, làm ra sự việc g không lý tính.
Loại độc này, tên Xuân độc.
Hoặc có tên khác —— Xuân dược.
Bây giờ, Lăng Sa La phục dụng loại độc này, nếu loại bình thường thì cũng thôi đi, nhưng loại nàng phục dụng có tài liệu luyện chế là Hoa Xà Dịch trăm năm.
Rắn tính dâm!
Độc dịch Hoa Xà Trăm năm chứa hiệu quả thúc tình mãnh liệt.
Nàng sở dĩ có loại độc dược này, cũng vì ngoài ý muốn, vốn một mực cất trong không gian giới chỉ, nhưng lúc vừa rồi phối độc tiện tay lấy ra.
Vù vù!
Lăng Sa La đổ mồ hôi lâm ly, hô hấp dồn dập.
Giờ phút này nàng đã dần dần mất ý thức, trong đôi mắt đẹp khi thì lạnh lùng, khi thì lóe ra phong tình vạn chủng.
Hiển nhiên.
Nàng đang kịch liệt chống lại xuân dược!
Nhưng.
Lấy ý chí lực yếu kém cùng tu vi Vũ Đồ sơ kỳ, nàng đâu thể thể chống lại, vẻn vẹn mấy hơi thở, đã triệt để mất đi chính mình.
Xoạt!
Lăng Sa La nhào về phía Vân Phi Dương.
Nàng gắt gao ôm hắn, trên gương mặt treo nụ cười mê hồn.
- Cái này…
Vân Phi Dương ngây người.
Đột nhiên, Lăng Sa La lệch đầu, hôn chặt môi hắn.
- Ngô
Miệng Vân Phi Dương bị ngăn chặn.
Lăng Sa La nhiệt tình như lửa, môi lưỡi điên cuồng cuốn lấy, hắn chỉ có thể trừng tròng mắt, làm ra bộ dáng ta rất vô tội.
Đến đi!
Lấy tu vi hắn hiện tại, há có thể bị một Vũ Đồ sơ kỳ hôn, vừa rồi hắn không tính né tránh thôi!
Lại nói.
Trong loại tình huống này, nam nhân bình thường có bao nhiêu người nguyện ý né tránh.
Một giây sau, Vân Phi Dương lộ ra nguyên hình.
Hắn ôm chặt thân thể mềm mại của Lăng Sa La, tuyệt đối phối hợp, tà hỏa trong thân thể cũng bốc lên.
Đương nhiên.
Thời điểm phối hợp, Vân Phi Dương có suy nghĩ, ta đang cứu người, ta đang cứu người đấy nhé, ta đang cứu người, các ngươi không nên hiểu lầm!
Xuân độc rất bá đạo.
Phương thức giải độc nhất định phải nam nữ kết hợp, quan hệ với nhau, độc tố mới có thể hóa giải.
Giờ phút này, Vân Phi Dương anh dũng hi sinh thân mình cứu lấy nữ hài rơi vào nước sôi lửa bỏng.
Nếu có nữ hài xinh đẹp trúng loại độc này, hắn vô cùng nguyện ý —— xông pha khói lửa, không chối từ!
Xoát!
Lăng Sa La tránh ra từ trong ngực Vân Phi Dương, ném một cái mị nhãn, quần áo trên người thuận thế trút bỏ.
Áo xanh rơi xuống đất, hiển lộ da thịt trắng nõn như ngọc.
Ánh mắt dần dần dời xuống.
Bộ ngực đầy đặn dưới làn áo như ẩn như hiện, cũng theo nhịp hô hấp phập phồng.
Quả nhiên là vưu vật!
Ừng ực.
Vân Phi Dương nuốt một miếng nước bọt.
Cô bé này không cao nhưng bộ ngực kia phát dục quá tốt đi, không biết sờ lên, xúc cảm như thế nào!
Đột nhiên.
Lăng Sa La duỗi ra ngón tay, dán trên miệng hắn, vũ mị nói:
- Hôn ta.
Thanh âm tê dại, để huyết mạch bành trướng.
Một khắc này, thú tính trong thân thể Vân Phi Dương đại phát, hắn cung kính không bằng tuân mệnh, một tay kéo lấy Lăng Sa La.
Nhưng.
Khi hắn chuẩn chủ động xuất kích, lại cảm giác tay truyền đến ngứa.
- Hả
Vân Phi Dương cúi đầu xem xét, thấy Thần Thần quơ cái đuôi, cắn ngón tay Lăng Sa La.
- Ngươi đang làm gì?
Thần Thần không để ý hắn, cắn ngón tay, càng không ngừng mút thỏa thích, giống như một con non bú sữa.
Vân Phi Dương có chút mờ mịt.
Bất quá, hắn rất nhanh ý thức được, nhiệt độ thân thể Lăng Sa La rơi xuống, hô hấp bỗng nhiên bình ổn, gương mặt ửng hồng bắt đầu rút đi, con ngươi yêu nhiên cũng dần trong suốt.
Bất quá, Vân Phi Dương tuy vô sỉ, nhưng truy cầu ngươi tình ta nguyện, vừa rồi Lăng Sa La rất tình nguyện, cho nên hắn cũng rất tình nguyện.
Bây giờ đã hôn mê, cái phần tình nguyện kia trở nên không còn tình nguyện, hắn sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó làm ra chuyện xấu xa.
Vân Phi Dương cũng có điểm mấu chốt.
Hắn cho rằng, một người không điểm mấu chốt, không phải vô sỉ mà là cầm thú.
Bất quá.
Nội tâm của hắn đang thét gào —— nhanh lên làm một cầm thú!
Hôm sau.
Lăng Sa La mở mắt.
Xoát!
Nàng bỗng nhiên đứng dậy, áo mặc trượt xuống, khuôn mặt đột nhiên đại biến, hét rầm lên:
- A!
Trước khi mất đi ý thức.
Nàng nhớ bản thân phục dụng xuân dược, sau đó mất ý thức, tỉnh táo lại, quần áo không chỉnh tề, hiển nhiên danh tiết chính mình khó giữ được đã bị tên kia làm bẩn!
Nàng cắn răng, từng chữ nói ra, nói:
- Vân —— Phi —— Dương!
- Làm gì?
Vân Phi Dương từ ngoài động đi tới.
Xoát!
Lăng Sa La nhặt lên y phục, ôm chặt, che đi thân thể mình, đôi mắt đẹp lấp lóe sát cơ, nói:
- Ta muốn giết ngươi!
Vân Phi Dương ngồi xổm xuống, nói:
- Ngươi được không?
- …
Lăng Sa La tràn ngập oán hận nhìn hắn, nói:
- Vân Phi Dương! Ta lấy danh nghĩa Vu Thần phát thệ, đời này cùng ngươi
Ba!
Vân Phi Dương bắt lấy tay nàng, nhìn hình xăm con bướm trên cổ tay, nói:
- Vĩnh kết đồng tâm!
- Phi!
Xoát!
Vân Phi Dương né tránh, nói:
- Nguyên lai ngươi là hậu nhân Vu tộc.
Vu tộc.
Bộ lạc cổ lão của Vạn Thế Đại Lục.
Tộc người tinh thông cổ thuật cùng độc thuật được xưng cổ độc nhất tộc, điểm nhận dạng là độc điệp năm màu.
Hoa văn con bướm trên cổ tay Lăng Sa La, đại biểu nàng là hậu nhân Vu tộc.
Thần Giới cũng có Vu tộc.
Bất quá, lại có một cái tên khác gọi Đại Vu Tộc.
Vu tộc tại Vạn Thế Đại Lục, chỉ là chi nhánh của Đại Vu Tộc, bọn hắn tín ngưỡng Vu Thần!
Vân Phi Dương chưa thấy qua Vu Thần.
Nhưng trong miệng Thần khác nghe nói, Vu Thần là một nữ nhân, tướng mạo gần với Cửu Thiên Thần Nữ.
Đương nhiên.
Nàng không giống với Cửu Thiên Thần Nữ thánh khiết cao ngạo.
Vu Thần là một nữ nhân rất vũ mị. Nghe nói, bất kỳ người đàn ông nào liếc nhìn nàng một cái đều sẽ bị mê thần hồn điên đảo.
Đồng dạng.
Nam nhân chết dưới độc của nàng, cũng không đếm hết.
Vân Phi Dương từng tiến về Đại Vu Tộc tìm kiếm Vu Thần tỷ thí độc thuật, đáng tiếc cũng không gặp người, đành phải hạ độc hai Đại Tế Tự, rồi nhẹ lướt đi.
- Thả ra ta!
Lăng Sa La quát lớn.
Vân Phi Dương đi sát tới, cười nói:
- Ngươi nếu là hậu nhân Vu tộc chắc phải hiểu rõ một khi thất thân, thì phải gả cho nam nhân ki?
Lăng Sa La khẽ giật mình, nói:
- Làm sao ngươi biết?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT