Bọn người Diệp Nam Tu bị dọa sợ, nhanh chóng lui lại.
Tên này từ khi tiến vào Quý Thủy Đường, cước pháp thuận buồm xuôi gió, để bọn hắn chịu không ít đau khổ, trong lòng dần sinh sợ hãi.
Ba.
Vân Phi Dương vung tay, hời hợt bắt lấy cái chân đang đá tới, khí kình cường thế im bặt.
Hắn hỏi.
- Ngươi làm gì vậy?
Học sinh chuyển trường này cũng quá quái, mình lại không biết hắn, tại sao vừa thấy mặt đã đánh nhau rồi.
- Ừm?
Phong Thiếu Ngôn thu chân, lần nữa giẫm trên bàn, lãnh đạm nói:
- Ta còn tưởng rằng Quý Thủy Đường đều là một đám phế vật, không nghĩ tới lão đại như ngươi rất không tệ.
Vừa rồi hắn bạo phát hai ngàn cân lực đạo.
- Ngươi có bệnh hả?
Vân Phi Dương lườm hắn một cái.
- Phi Dương ca, tên này rất cuồng, nói muốn làm lão đại Quý Thủy Đường, người nào không phục sẽ bị đánh, chúng ta không phục thì bị hắn đánh thành bộ dáng như thế này!
Diệp Nam Tu nói.
Hắc Mao và bọn người Khúc Vãn Ca gật đầu.
Vân Phi Dương lúc này mới tỉnh ngộ, cười nói:
- Ngươi muốn làm lão đại?
- Không sai.
Phong Thiếu Ngôn lạnh lùng đáp.
Vân Phi Dương nhún nhún vai, nói:
- Chúng ta ra ngoài đánh, ngươi thắng, ngươi sẽ là lão đại Quý Thủy Đường.
- A?
Diệp Nam Tu vội vàng lôi kéo hắn, nói:
- Phi Dương ca, tiểu tử này rất lợi hại, tinh thông cước pháp, hôm qua vừa đánh thiên tài đứng thứ 11 Thiên bảng thành đầu heo.
- Như thế à?
Vân Phi Dương lần nữa đánh giá lại Phong Thiếu Ngôn, hỏi:
- Ngươi có tu vi gì?
Phong Thiếu Ngôn ngạo nghễ đáp:
- Vũ Đồ trung kỳ đỉnh phong.
- Mẹ nó?
Vân Phi Dương trừng to mắt.
Hắn không phải giật mình tu vi tiểu tử tóc trắng, hiện tại hắn không hiểu rõ, tuổi còn nhỏ như vậy có thể đạt tới Vũ Đồ trung kỳ đỉnh phong, cũng tính là thiên tài không tệ đi tại sao lại bị phân đến Quý Thủy Đường yếu nhất?
Nếu như Vân Phi Dương biết, bởi vì tân sinh này, cái bàn trong hội nghị cấp cao bị đánh nát đồng thời cửa phòng bị đánh rách tả tơi, sẽ lập tức minh bạch.
Phong Thiếu Ngôn thản nhiên nói:
- Ta nghe nói qua ngươi nhập học không đến hai tháng phá rất nhiều kỷ lục, trở thành tân sinh đệ nhất nhân, thực lực Vũ Đồ trung kỳ, lực bạo phát 5000 cân.
- A.
Còn tìm hiểu tình báo của mình.
- Đáng tiếc
Phong Thiếu Ngôn khoát tay, nói:
- Ở trước mặt ta, ngươi yếu đến đáng thương cho nên, nhường vị trí lão đại lại, có lẽ ta sẽ thủ hạ lưu tình.
- Ken két.
La Mục nằm sấp trên bàn, song quyền nắm chặt.
Giờ phút này hắn rất phẫn nộ. Bởi vì, học sinh chuyển trường này còn biết giả làm cao thủ hơn so với chính mình, phong phạm cao thủ tùy ý tự nhiên bộc phát ra như thế, hắn nhất định là một đối thủ mạnh mẽ cạnh tranh cức vị cao thủ ẩn giấu!
Vân Phi Dương im lặng.
Hắn bỗng nhiên ý thức được điều kiện có thể đi vào Quý Thủy Đường không phải tư chất kém mà chính là quái dị!
- Đi thôi.
Vân Phi Dương nói:
- Ra ngoài xem hư thực.
Xoát
Phong Thiếu Ngôn thu chân, đi ra học đường, nhưng không quên cảnh cáo.
- Ta đã cho ngươi đủ mặt mũi, cho nên đừng trách ta không khách khí.
- Nhiều chuyện.
Vân Phi Dương lắc đầu đi ra ngoài.
Bên ngoài Quý Thủy Đường có một mảnh đất trống, là thao trường cho học sinh ngẫu nhiên tu luyện.
Vân Phi Dương cùng Phong Thiếu Ngôn đứng cách nhau mấy trượng.
- Tu ca.
Hắc Mao bụm mặt hỏi.
- Phi Dương ca có đánh chết tên kia không?
- Nói nhảm!
Diệp Nam Tu đập hắn một cái.
- Phi Dương ca có thể đánh bại thiên tài như Lâm Chỉ Khê, đối phó hắn chỉ là chuyện nhỏ.
Khúc Vãn Ca phụ họa theo.
- Lâm Chỉ Khê chỉ là thiên tài đứng thứ 15 Thiên Bảng, tên này lại có thể đánh bại thiên tài đứng thứ 11 Thiên bảng nha.
- Đúng đó.
Mọi người bắt đầu lo lắng.
Diệp Nam Tu cũng có chút dao động, bất quá nghĩ đến từ lúc Vân Phi Dương nhập học cho đến nay, mang đến cho hắn đủ loại kinh ngạc, kiên định nói:
- Phi Dương ca là mạnh nhất, quát lên cho ta!
Mọi người nhao nhao hô to:
- Phi Dương Phi Dương, học phủ mạnh nhất!
- Cắt.
Nghe được tiếng gọi ầm ĩ, Phong Thiếu Ngôn lạnh nhạt nói:
- Xem ra, vị ngươi tại Quý Thủy Đường địa rất cao, như thế cũng tốt, đánh bại ngươi thì có thể phục chúng.
Tên này thật sự cuồng không hạn lượng.
Vân Phi Dương cười cười.
Cũng là người cuồng, hắn vô cùng hiểu rõ, chỉ có quyền đầu, mới có thể đánh tỉnh tên này.
- Vừa rồi, một cước kia chỉ là gặp mặt lễ, cho nên ta chỉ xuất hai ngàn cân lực.
Chân phải Phong Thiếu Ngôn xoa xoa trên đất, mắt trần có thể thấy Linh lực dần dần xuất hiện, nói:
- Tiếp theo ta sẽ nghiêm túc, nếu như đá ngươi bị thương, cũng đừng trách ta.
- Ừm?
Vân Phi Dương thầm nghĩ:
- Cước pháp kẻ này chắc rất khá.
Phong Thiếu Ngôn nói:
- Chuẩn bị kỹ chưa?
- Tới đi.
Một tay Vân Phi Dương đặt sau lưng, một tay nhẹ nhàng giơ lên, khóe môi khẽ mỉm cười.