Hoàn thành xuất sắc một trăm lần nhiệm vụ, vậy mà lần hành động thứ 101 lại thất bại và chết trong tay mục tiêu của mình – Vân Phi Dương.
Nhưng.
Đến lúc chết, Hắc Hồ cũng không ngờ mình sẽ thất thủ. Một người sao có thể trong thời gian ngắn ngủi chỉ có mấy ngày lại từ Vũ Đồ trung kỳ đột phá đến đỉnh phong, đồng thời có thể bạo phát được 20 ngàn cân lực!
Sự nghi ngờ này phai mờ dần theo suy nghĩ của hắn, không có cách nào giải đáp.
Nếu có người biết một tên Vũ Sư đỉnh phong lại bị Vũ Đồ đỉnh phong xử lý, tuyệt đối sẽ gây nên oanh động cấp động đất!
Thực ra Vân Phi Dương cũng không có năng lực giết chết Vũ Sư đỉnh phong. Sỡ dĩ có thể giết được một là do hắn đang bị thương, hai do hắn khinh địch.
Vù vù
Sau khi chém giết Hắc Hồ, hắn ngồi bệt xuống đất, hai tay không ngừng run rẩy. Nhìn có vẻ chém giết nhẹ nhàng thế thôi chứ thực tế khi Hắc Hồ vung chưởng thứ nhất, hắn đã bị không ít vết thương nhỏ.
- Tu vi tuy rằng đã tăng lên, nhưng thân thể vẫn còn quá yếu...
Vân Phi Dương tổng kết lại thấy mình vẫn còn yếu.
Ở giai đoạn Vũ Đồ trung kỳ, dựa vào tám ngày rèn luyện ở Luyện Võ Tháp khiến cường độ nhục thân của hắn đạt đến cực hạn, nhưng khi tu vi tiếp tục tăng lên thì nhục thân rõ ràng đã theo không kịp tiến độ.
Các võ giả của Vạn Thế Đại Lục khoảng Vũ Lực mới chú trọng tu luyện nhục thân, còn khi bước vào Vũ Đồ trở đi thì lại toàn tâm đi nuôi dưỡng tinh hạch.
Làm người từng trải, Vân Phi Dương chẳng những muốn nuôi dưỡng Linh Hạch mà còn muốn rèn luyện thân thể, bời vì thân thể khỏe mạnh mới là căn cơ.
Thân thể cường đại xác thực rất quan trọng, Hắc Hồ là ví dụ điển hình, nếu như thân thể hắn đủ mạnh thì dù thụ thương cũng không thể bị Vân Phi Dương giết chết trong một chiêu.
Thực ra võ giả ở Vạn Thế Đại Lục cũng biết thân thể cường đại sẽ mang đến lợi ích to lớn, nhưng muốn tu luyện được rất khó còn khó hơn so với nuôi dưỡng tinh hạch.
Không phải mọi người đều yêu nghiệt như Vân Phi Dương vậy, có thể ở tầng thứ nhất Luyện Võ Tháp trong tám ngày.
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -)
...
Nghỉ ngơi sơ qua, cánh tay Vân Phi Dương bắt đầu khôi phục tri giác.
Hắn đi đến trước thân thể Hắc Hồ tìm tòi một phen, cuối cùng tìm được mấy lượng bạc vụn và một cái yêu bài có khắc chữ Ất, tức giận nói:
- Dù sao cũng là Vũ Sư đỉnh phong, sao lại nghèo như vậy?
Xoát!
Cất kỹ bạc và yêu bài, Vân Phi Dương không có dừng lại mà lách mình hòa vào bụi cỏ, trận đánh nhau vừa rồi gây ra động tĩnh quá lớn, khẳng định sẽ kinh động đến đám người võ giả Nhiễm gia trong cốc.
Quả nhiên.
Vân Phi Dương vừa rời đi không bao lâu, hai trưởng lão của Nhiễm gia bay đến, khi bọn hắn nhìn thấy ngực người áo đen bị xuyên thủng, thần sắc bỗng dại ra.
Mấy ngày nay hai người từng cùng Hắc Hồ giao thủ qua, trong tâm lý hiểu rõ bất luận một cá nhân nào đơn đả độc đấu cùng hắn đều không phải đối thủ của ngươi ta, nhưng mà hắn bây giờ lại chết ở chỗ này!
Ai giết?
Hai vị trưởng lão Nhiễm gia nhất thời khẩn trương.
Có thể giết chết người áo đen thì tu vi khẳng định phải cao hơn mình rất nhiều, đừng nói có cường giả gia tộc khác trà trộn vào nha?
- Nhị ca, tên tiểu tử trộm trứng đã bị Thái Trưởng Lão đánh một chưởng, mặc dù không tìm được thi thể nhưng khẳng định cũng không sống được, chúng ta trở về đi.
Tam trưởng lão nói.
Tên Võ Tông kia sau khi đánh Vân Phi Dương một chưởng, bởi vì không có cách nào đánh vỡ Ngàn Năm Kim Cương Thạch nên cuối cùng vẫn rời đi, mất đi một cao thủ tọa trấn, lại thấy người áo đen bị giết, Tam trưởng lão có chút sợ.
Nhị trưởng lão thở dài một hơi, nói:
- Chỉ đành về tay không rồi báo cáo công tác thôi.
Hai tên trưởng lão của Nhiễm gia rời đi.
Giờ phút này, bọn họ không còn tính toán phong tỏa cốc, bởi vì trong cốc còn cất giấu một cường giả, lỡ như chọc tới hắn thì không có mệnh trở về.
- Nhiễm gia Thái Trưởng Lão?
Sau khi hai Nhiễm gia Vũ Sư rời đi, Vân Phi Dương ngồi xổm trong bụi cỏ, ánh mắt lóe ra vẻ âm u.
- Vân Phi Dương ta nhớ kỹ.
- Sân Sân!
Thần Thần với hình thái Tiểu Bạch Hồ lộ ra cái đầu nhỏ từ trong ngực hắn, trong mắt to sáng ngời cũng cất chứa sát cơ, nó vẫy vẫy móng vuốt giống như cũng đang nói Thần Thần ta nhớ kỹ rồi.
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -)
...
Dưới động cây đại thụ.
Vân Phi Dương vận chuyển Nghịch Thiên Quyết một canh giờ, thương thế khôi phục, hắn đứng lên nói:
- Người Nhiễm gia đã đi rồi, thật đáng tiếc...
Giờ phút này hắn đã khôi phục sinh long hoạt hổ, thậm chí sau khi giết Hắc Hồ còn muốn đi tìm hai tên trưởng lão kia.
- Có thể giết tên kia cũng bởi vì hắn bị thương nên tu vi không bằng người mới tiến vào giai đoạn Vũ Sư sơ kỳ...
Vân Phi Dương vẫn còn tỉnh táo.
Tính cách hắn cuồng. Nhưng cũng không cuồng đến mức cho rằng chém giết một Vũ Sư đỉnh phong đang bị thương thì ngây thơ nghĩ từ giờ có thể ngược Vũ Sư một cách nhẹ nhàng.
- Thời gian còn rất dài, từ từ sẽ đến. Không cần bao lâu thì những tên cảnh giới Vũ Sư này sẽ bị ta giẫm dưới chân.
Vân Phi Dương đi ra khỏi động, vỗ vỗ Thần Thần trong ngực, nói:
- Đừng ngủ, nên làm việc.
- Sân Sân!
Thần Thần lười biếng mở mắt, thật nhân tính hóa lườm hắn một cái, sau đó nhảy ra rồi dùng cái mũi ngửi ngửi, bắt đầu tìm kiếm dược liệu.
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -)
...
Võ gia Nhiễm gia rút lui, Bách Thảo Dược Cốc to như vậy chỉ còn lại một mình Vân Phi Dương, hắn cũng không tiếp tục co đầu rụt cổ ẩn núp, dưới sự dẫn dắt của Thần Thần quang minh chính đại đi tới.
Càng đi sâu, bọn họ đã tiến vào chỗ sâu nhất Bách Thảo Dược Cốc, có đôi khi sẽ đụng phải nhị phẩm hung thú.
Vân Phi Dương đang gấp nên cũng không có xuất thủ mà giao tất cả cho Thần Thần, để nó luyện tay, đồng thời nhanh chóng khống chế thân thể đã cứng đờ vạn năm.
Rống
Trong sương mù, một đầu hung thú nhị phẩm sơ cấp kêu thảm một tiếng rồi thống khổ ngã trên mặt đất, cả người toàn là vết trảo.
Thần Thần kiêu ngạo ngồi trên thi thể, dùng đầu lưỡi liếm móng vuốt nhuốm máu, chín cái đuôi không ngừng lắc lư. Tiểu gia hỏa này hễ cứ giết chết hung thú thì lại khoe khoang.
Vân Phi Dương lắc đầu rồi xuất ra dao găm vạch phá lồng ngực hung thú, một viên tinh hạch nóng hầm hập từ lăn ra.
Tinh hạch của Nhị phẩm hung thú ngưng tụ được tự nhiên cũng nhị phẩm!
- Cũng không tệ lắm.
Vân Phi Dương cầm tinh hạch mỉm cười.
Công dụng của tinh hạch rất nhiều, sau khi phân giải có thể dùng để chế tạo vũ khí, có thể làm nguyên liệu chế dược, nhị phẩm tinh hạch, giá cả không thấp.
- Nếu như nhiều thêm mấy viên vậy cũng không cần đi hái thuốc nữa.
Vân Phi Dương đắc ý nghĩ đến.
Bịch
Đột nhiên, Thần Thần hóa thành hình thái nữ hài, nhảy từ trên thân thể hung thú xuống rồi đoạt lấy nhị phẩm tinh hạch, nói:
- A ơi, ta muốn ăn nó.
Nói xong ném tinh hạch vào trong miệng nhai.
Răng rắc.
Thanh âm nhai nát truyền tới, Vân Phi Dương nhất thời trợn tròn mắt. Trực tiếp ăn tinh hạch, còn ăn giòn như thế, quá ngưu đi!
Tinh hạch không trải qua tinh luyện sẽ ẩn chứa thuộc tính táo bạo, không cách nào dùng trực tiếp, nếu không sẽ nổ tan xác.
Điều đó chỉ nhằm vào nhân loại, thân là yêu tộc Thần Thần không những không nổ tan xác mà còn có thể triệt để hấp thu năng lượng, cường đại tự thân.
Ừng ực
Thần Thần nuốt năng lượng trong miệng vào rồi phun viên hạch vỡ vụn ra ngoài, nói:
- A à, năng lượng quá yếu.
Vân Phi Dương vội vàng nói:
- Thần Thần, tu vi đề cao bao nhiêu?
Thần Thần nheo ngón tay nói:
- Một chút xíu.
Vân Phi Dương choáng váng.
Ăn hết một khỏa nhị phẩm Linh Hạch mà chỉ tăng một chút xíu, quả nhiên là Thần thú, dung lượng tinh hạch bên trong thân thể chỉ sợ còn cao hơn mình.
Điều này khẳng định!
Vân Phi Dương có mạnh hơn cũng chỉ có một Linh Hạch, Thần Thần có chín mệnh, mỗi mệnh lại tương đương một tinh hạch. Điều này sao so được.
Tinh hạch nhiều nên dung lượng cũng lớn.
Vì vậy nhu cầu cũng lớn, chỉ là nhị phẩm tinh hạch làm sao đủ nhét kẽ răng, cho nên Thần Thần níu tay hắn, nói:
- Ta muốn ăn tinh hạch, ta muốn ăn tinh hạch...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT