Nhi vừa về nhà, chị ba đã lật đật nắm tay Nhi:
- Nhi! Em mau vô bệnh viện xem, hình như dì Năm bị sốc phản ứng gì đó. Bệnh viện họ điện thoại cho em không được.
- Dạ, em đi liền. Em cảm ơn chị.
Chị ba dúi vào tay Nhi ít tiền, 200, 100, có cả 50 ngàn. Chị cầm tay Nhi, mắt rươm rướm.
- Em cho chị gửi phụ lo cho dì. Chị gom được nhiêu đưa nhiêu. Thương dì như mẹ, thấy mẹ bệnh mà không lo được, chị bứt rứt lắm. Hic...hic
- Chị cầm lo cho xấp nhỏ. Mẹ em được anh đại gia hôm qua lo rồi. Anh mà ăn bún bò của chị đó, nên chị yên tâm nha.
- Vậy hả em, mừng quá. Nhưng em cứ cầm mua trái cây cho dì khi nào dì tỉnh, cầm dùm chị, cho chị khỏi ray rứt, nha em!
Nhìn chị ba năn nỉ, Nhi cũng đành cầm ít tiền của chị nhét túi. Nhi hít hà, nắm bàn tay gầy guộc của chị vỗ vỗ.
- Cảm ơn chị nhiều lắm. Chị an tâm, có tin gì em sẽ báo cho chị bớt lo.
- Ừ! Đi đi em, để mẹ trông.
- Dạ!
Nhi lại bắt xe ôm đi vô bệnh viện, không kịp thay đồ, cũng không để ý chiếc BMW đã không còn đậu trong sân.
Cô vô tới bệnh viện, vẫn đang mặc áo đũi tay dài của Khiêm, rộng thùng thình, và quần jean, nhìn rất bụi đời. Tới chỗ tiếp tân, Nhi đang hỏi tình hình bệnh nhân Lê Hoàng Thanh Vy, thì đột nhiên, một phụ nữ trung niên, ăn mặc sang trọng lại tặng cô hai bạt tai, "chát....chát" trước cặp mắt ngạc nhiên của bao người có mặt ở đó. Nhi xoay qua nhìn người đã đánh mình, trố mắt kinh ngạc, người này mình không quen, không lẽ đánh ghen lầm. Bà Phan Mỹ An trừng mắt nhìn Nhi, mặt đầy tức giận. Quan vội chạy lại, kéo tay bà chủ:
- Bà chủ! Đây là bệnh viện, có gì về thành phố giải quyết.
- Về thành phố, đợi về đó thì nó đã ăn của thằng Phong bao nhiều tiền rồi. Cậu đã cắt chuyển khoản theo lời tôi chưa?
- Dạ! Tôi đã cắt rồi.
- Tốt.
Bà An nhìn trừng trừng vào Nhi, môi bà trề ra, liếc Nhi rồi từ tốn lại ghế chờ ngồi.
- Mẹ không ra gì, con cũng dơ bẩn.
- Bác! Cháu với bác không quen, xin bác nhẹ lời.
- Tôi thèm quen cô à. Nếu không phải cô mồi chài thằng Phong, để nó mỗi ngày chuyển 100 triệu cho mẹ cô chữa bệnh, rồi hại nó bị thương, cô!!....đủ tư cách gặp tôi sao?
- À, ra bác là mẹ của anh Phong! Cháu chào bác!
- Không cần! Thúi quá, nhận bẩn tai. Tôi đã khóa tài khoản, nhưng hôm qua đã chuyển trước 100 triệu, lo mà trả lại cho tôi đi. Không thì tôi kiện cô tội lừa đảo, chiếm đoạt tài sản, chí ít cũng gỡ 3 cuốn.
Nhi tức giận, tay nắm thành đấm, nhưng vẫn cố nhịn. Mẹ mình cần tiền, không thể vì chút sĩ diện làm lớn chuyện, ảnh hưởng tới mẹ. Đây là vấn đề sống chết. Tinh Nhi, nhịn, phải nhịn. Cô đi tới, nhìn thẳng vào bà An, khom người:
- Số tiền 100 triệu, cháu sẽ tìm cách trả đủ. Hôm nay, mẹ cháu đang bệnh, xin bác nói khẽ, ảnh hưởng đến bệnh nhân thì không hay.
- Cô....tôi thích nói lớn đó. Hết mẹ dụ dỗ chồng người khác, rồi giờ truyền nghề cho con gái. Tôi phải cho thiên hạ biết, để còn tránh xa mẹ con cô chớ.
- Bác! Là Thanh Phong tự ý chuyển khoản, cháu không xin, cũng không mồi chài anh ấy. Vì Bác là mẹ anh Phong, nên bác đòi thì cháu trả. Nhưng nếu bác cứ chửi cháu, xúc phạm mẹ cháu, thì đừng trách cháu hỗn ạ!
- Hahaha! Mày đụng được tới cộng lông chân tao không mà nói.
- Thưa bác! Con người ăn có nhai, nói có nghĩ. Nếu bác có bằng chứng cháu lừa gạt, chiếm đoạt tiền của bác, thì bác cứ thưa công an, cháu theo hầu. Bác ở đây nói lời vô căn cứ, vu khống, nhục mạ hai mẹ con cháu, cháu có quyền thưa ngược lại bác tội làm nhục người khác. Có thể bác giàu, chỉ phạt hành chánh không đáng bao nhiêu. Nhưng tiếng đời của mạng xã hội, chắc cỡ tuổi bác sẽ khó mà chịu được.
Ngoài cửa, tiếng vỗ tay "bộp....bộp" vang lên. Bà Phi Yến từ từ bước vào, liền nắm tay Nhi, kéo ra một góc nói chuyện.
Yến: Con dâu! À nhầm, con gái à. Con xinh quá, đẹp hơn mẹ tưởng tượng.
Nhi: Dạ, chắc bác nhầm người. Cháu không quen bác ạ.
An: coi chừng nhầm người đó bà chị. Con nhỏ đó trông vậy chứ là loại đĩ điếm, chuyên đi dụ dỗ đàn ông moi tiền. Con mẹ nó truyền nghề cho nó, cả nhà nó có truyền thống làm đĩ đó. Đúng là phường xướng ca vô loại.
Yến: con gái! Khi con lỡ đi ngang con chó điên, nó sủa, thậm chí cắn con. Con cứ tìm viên gạch chọi lỗ đầu nó. Mình là người, không thể sủa và cắn lại chó được.
An: bà....bà chị nói hay nhỉ? Bà biết tôi là ai không? Bà bênh con đĩ nhỏ đó, bà sẽ hối hận....cầu xin tôi à.
Nhi nhìn bà Yến, người phụ nữ hiền lương, phúc hậu, ăn mặc cũng bình dân, chắc thấy cô bị ức hiếp nên can dự. Với thân thế tập đoàn An Phong, bà An có thể hô mưa gọi gió. Nhi sợ ảnh hưởng không hay tới bà Yến, nên nắm tay bà, nhỏ nhẹ:
Nhi: Bác à! Con cảm ơn bác nói giúp cho con, nhưng con không quen bác. Bác đừng vì con mà chống đối bác ấy, không hay đâu ạ.
Yến: hay hay không hạ hồi phân giải.
Bà Yến đẩy Nhi đứng sau lưng mình, đi lại trước mặt bà An.
- Trương Phi Yến tôi không hèn đến nổi đi lấy tiền không phải của mình. Con bé nhận của con bà 100 triệu, tôi sẽ thay nó chuyển trả lại cho con bà.
Cả Nhi và bà An đều há hốc kinh ngạc, bà Yên mở xách tay, lấy ra cọc tiền đô, đếm đếm chỉ có 1000 đô la. Bà nhăn mặt, lẩm nhẩm "văn hóa Mỹ toàn cà thẻ, về đây toàn xài tiền mặt, mà quên vụ này, đầu với óc". Bà An thấy bà Yến không đủ tiền mà bày đặt, bà trề môi, chân bắt chữ ngũ nhịp nhịp, hai tay đan nhau đặt trên đầu gối, liếc xéo bà Yến.
An: nghèo mà bày đặt gáy. Sao, cầm ít tiền đô liền tưởng mình là trưởng giả. Xí! Tôi khinh.
Bà Yến nhìn bà An, không thèm nói, rồi đi về phía Nhi, nắm tay cô vỗ vỗ "yên tâm". Bà lấy điện thoại, gọi cho Lực:
- Cậu lập tức mang 100 triệu tới bệnh viện tỉnh A. Tôi cho cậu 10 phút.
Bà cúp máy, đi lại nói với bà An:
- Chị chờ tôi 10 phút. Trong 10 phút này, nếu chị muốn "cắn" thêm tiền lời, cứ nói, tôi kêu người mang tới luôn. À, tiền thuốc men cho con trai chị, chị lo không nổi cứ bắt chẹt con bé đi. Giúp người giúp cho trót, xem như tôi bố thí cho bớt bệnh dại làm phước.
Bà An tức tím mặt, tay nắm thành đấm, đứng phắt dậy, tính vung tay tát bà Yến, tay bà đưa lên không trung, đã bị Nhi giữ lại.
- Bác gái! Xin bác giữ tự trọng cho mình, đừng hành xử giang hồ, chợ búa ở đây. Không phải ỷ có tiền muốn đánh ai thì đánh. Để bác đánh lần đầu là lỗi do con bất ngờ nên không né. Nhưng nếu bác cứ cư xử lỗ mãng lần hai, thì lỗi của con sẽ là hỗn, không nể người già. Làm lớn không phải làm láo.
- Mày....được lắm. Để coi nó có trả hết nợ, rồi có giúp mẹ mày không? Hay mày sẽ lại quì lạy, để được leo lên giường con tao dụ dỗ nó.
Bà An dằn tay xuống, hậm hực qua băng ghế khác ngồi. Còn bà Yến nhìn Nhi mỉm cười, nắm tay kéo cô ngồi xuống kế mình.
- Yên tâm! Nhà bác cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu tiền. Hahaha
- Nhưng....con với bác mới biết, đâu có thân mà bác bỏ ra số tiền lớn vậy, con trả không nổi đâu ạ.
- Ai kêu con trả tiền, giờ mới quen thì sau này thân. Hahaha. Con chỉ cần nhớ, con nợ bác một ân tình là đủ.
Đang nói chuyện thì Lực vô tới nơi, anh đem theo bọc tiền mới rút của ngân hàng, trong đó có 2 cọc 500 ngàn dày, khom người đưa cho bà Yến bằng hai tay. Bà mỉm cười, mở bọc tiền, nhét vô thêm 1000 USD, đi lại phía bà An, đưa cho bà ấy. An liếc Yến, rồi nhìn qua Quan, cậu ta đưa tay cầm bao tiền, mở ra xem, rồi nhìn bà chủ của mình "dạ, dư 1000 đô"
Yến: cứ cầm lo thuốc men cho cậu chủ. Dặn nó lần sau muốn con gái tôi xài tiền, thì phải có thành ý, đưa bằng hai tay, không được để người khác đòi nợ mà con gái tôi không thiếu.
An: bà biết nó là ai không mà nhận con gái. Bà trả nợ cho nó thì sao, cũng không làm bà sang và có quyền hơn. Rồi bà sẽ hối hận. Còn 1000 đô, bà muốn chơi chọi cũng được. Tôi sẽ cầm mua thịt bò mỹ cho mấy con chó nhà tôi, còn hơn cho hai mẹ con đĩ nhỏ đó xài.
Yến: Tôi cho con bà trị thương, bà lại cho chó. Thế con bà thua con chó hả.
Bà An trừng mắt, môi mím lại giận run người. Quan lại nắm vai bà An, thì thầm gì đó, rồi kéo bà qua khoa ngoại. Bà ngước nhìn Quan, rồi lại nhìn Yến và Nhi, hai chúng nó như hai mẹ con đang bênh nhau vậy. Bà hậm hực, "được, được, thân lừa ưa nặng, chờ đó",rồi đi theo Quan đầy bực tức.
Nhi nhìn bà Yến, cô quì xụp xuống chân bà, nước mắt chực trào ra.
- Con cảm ơn bác, ân tình này, con sẽ không quên. Bác chờ con ở đây chút, con đi vô hỏi tình hình của mẹ, chút con ra.
Bà Yến gật đầu, xua xua Nhi đi. Mắt bà cũng rươm rướm, thương đứa con hiếu thảo." Sao hai đứa con dâu của bà, đứa nào cũng khổ vì chữ hiếu". Nhi chạy vô khoa chống độc, gặp ông trưởng khoa hôm trước:
- Chào bác sĩ, cháu nghe báo mẹ cháu bị phản ứng gì đó.
- Mẹ cháu không sao, do hôm nay quá 12 giờ mà bệnh viện không nhận được viện phí chuyển khoản, nên chúng tôi đã chạy thận miễn phí, vô thuốc của nhà nước. Không ngờ bệnh nhân quá yếu, không tiếp nhận gây sốc phản vệ. Tôi liên lạc cho cháu không được.
- Dạ, điện thoại cháu bị hư, vậy giờ mẹ cháu.....mẹ cháu sao rồi ạ?
- Cách đây một tiếng, đã có người chuyển hẳn 1 tỷ đóng viện phí cho mẹ cháu. Sau khi cấp cứu, tôi cho chạy thận, lọc máu bằng thuốc nhập liều mạnh hơn, bệnh nhân có vẻ hợp thuốc, tình hình khả quan hơn.
- 1 tỷ, cách đây 1 tiếng ạ?
- Đúng! Viện phí đủ nằm hơn cả tháng, mẹ cháu sẽ được sử dụng thuốc tốt nhất.
- Dạ! Cháu cảm ơn bác.
- Ừ! Không có chi.
Nhi đi vô phòng, nhìn mẹ đang nhắm mắt yên bình sau lớp cửa kính, da mặt mẹ hồng hơn, cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhi đi ra ngoài trong lòng ngổn ngang thắc mắc "ai lại tự nhiên chuyển khoản 1 tỷ cứu mẹ, hay là họ chuyển nhầm? Và cô Yến kia nữa, tự nhiên cho mình hẳn 124 triệu, chỉ muốn mình nợ một ân tình. Chuyện gì đây trời? Nhi thở dài, nhìn lên bầu trời, trăng đã mọc, và vài vì sao xuất hiện lấp lánh. Chợt, cô ngồi thụp xuống, vùi mặt vào hai bàn tay khóc rưng rức:
- Con làm sao đây, ngôi sao của mẹ vô dụng quá. Mẹ vừa đáp ứng thuốc, nếu họ chuyển nhầm, ngày mai đòi lại, thì mẹ con sẽ ra sao? Huhuhu, còn món nợ của bác gái xinh đẹp, con trả sao đây? Có ai, có ai chỉ cho con cách không? Người ta giàu, người ta hỏi tiền nhiều để làm gì? Chứ con, chỉ muốn biết làm gì để nhiều tiền. Huhuhu!
- Làm theo ta.
Nhi ngước lên nhìn người phụ nữ trước mặt, là bà Yến, cô vội quẹt nước mắt, nhìn bà gượng cười:
- Cháu....cháu xin lỗi, không phải cháu muốn xin lòng thương hại của bác, chỉ là cháu muốn giải tỏa chút thôi.
- Thì ta có nói gì đâu, cháu muốn có nhiều tiền đúng không? Làm theo lời ta là được.
Nhi trố mắt nhìn bà Yến, "không phải muốn mình buôn hàng trắng chứ, nhìn mặt bà ấy hiền, phúc hậu lắm mà." Bà Yến nhìn Nhi, mỉm cười, nắm tay cô kéo đi.
- Không buôn ma túy đâu. Con chỉ cần sử dụng một liều tương tự, là 1 tỷ kia chuyển đúng tài khoản.
- 1 tỷ kia của bác?
- Gần như vậy.
Bà Yến kéo Nhi lên chiếc Lexus, đẩy cô ngồi băng ghế sau, rồi bà cũng ngồi vào.
- Lực! Cho tôi đi dạo xem thành phố.
Bà ấn nút, vách ngăn được kéo lên, ngăn tài xế với băng ghê sau, bà từ tốn nhìn ra cửa sổ, mở lời:
- Bác có hai thằng con trai, thằng em lấy vợ rồi, còn thằng anh hơn 30 mà vẫn ở vậy, không có mảnh tình vắt vai, nói ra hơi xấu hổ, nó vẫn là xử nam đó.
Bà Yến nói tới đó, mắc cười lắm ráng nhịn, đưa tay lên che miệng, giả bộ đang xúc động. Còn Lực phía trên xém chút đâm vô cột điện. Nhi thì nhìn bà Yến thương cảm.
- Bác à, xã hội giờ phát triển. Gay không còn bị kì thị như trước, hay bác thử chấp nhận ảnh. Dù sao thì con trai thứ của bác cũng có vợ, thì chắc chắn có người nối dõi rồi ạ.
Nghe Nhi nói, xe lại xém lao xuống sông, còn bà Yến nhìn cô, mặt muốn cười, nhưng ráng kiềm chế thành mếu. Cũng may là trời tối, xe chạy nên thỉnh thoảng mới có ánh đèn đường hắt vô, nên bà không bị lộ mặt.
- Nhưng nó không gay, nó có yêu đó chứ, chỉ tại chúng nó không có nợ, con bé kia lấy người khác. Từ đó, nó không quen ai nữa.
Nhi nhìn nét đăm chiêu của bà Yến, cô cũng buồn cho bà. Không ngờ, trên đời này lại có người si tình như vậy. Đối với người yêu cũ là chung tình, nhưng đối với người yêu mới là tàn nhẫn. Cô chỉ biết thở dài.
- Rồi bác tính sao ạ?
- Ta muốn con ngủ với con trai lớn của ta?
- Hả????