Cửa quán rượu, người ra vào đều đặn.

Giang Bắc cầm trong tay một tấm đại ngân phiếu.

Gió nhẹ thổi qua đôi má.

Đây là cảm giác của một kẻ có tiền, ăn cơm rau dưa cũng phải đến xa hoa nhất.

Hộ vệ nói Giang gia thiếu gia không thể mất mặt! Phải đi nơi xa hoa nhất!

Cửa quán rượu ra toàn đám người là đám người hối hả ra vào, chật ních. Nhưng dưới sự trợ giúp của hai tên hộ vệ, Giang Bắc thành công chen lấn đi vào.

Ánh mắt của đám tiểu nhị xuyên qua tầng tầng lớp lớp người, nhìn chằm chằm Giang Bắc!

Mang theo hộ vệ, tuyệt đối là dê béo!

Tranh thủ thời gian chạy ra đón chào!

Giang Bắc nhẹ gật đầu, không có phản ứng gì, quay đầu đi lên trên lầu.

Trong lầu các, mấy cái thanh niên ngồi vây quanh, bên người còn có một bầy ca cơ. (Muội dùng từ "ca cơ" thay cho từ "ca nữ" để đỡ đi cảm giác xa đọa!)

"Trần thiếu gia, nhìn điệu bộ này hẳn là Yên Lam cô nương muốn tới đi. "

Một ca cơ có chút ghen tuông nói.

"Yên Lam! " Hai chữ này làm cho mắt của hắn lóe sáng lên như nhìn thấy vàng.

Nghe nói người ta (Yên Lam) cầm kỳ thi họa đều tinh thông, hơn nữa dáng người khá tốt.

Không riêng như vậy, tính cách cũng tốt, thường xuyên dùng thơ ca để hội hữu.

Trần thiếu gia nằm mơ cũng muốn gặp một lần a..., hắn luôn tự tin " Trong Liễu Vân thành này thì học phú của ta phải đứng ở bậc nhất."

"Ô, đây không phải Giang thiếu gia ư? Hôm nay đi ra ngoài, chẳng lẽ tu luyện thành công rồi sao? "

Giang Bắc theo thanh âm nhìn sang, thì thấy người kia hắn không quen, nên hỏi: "Ngươi biết ta? "

"Toàn bộ Liễu Vân thành ai không biết đến Giang thiếu gia a...! "

Trần thiếu gia nói xong, người chung quanh cũng cười vang.

Đối với bọn họ, tên Giang Bắc này chỉ là tên nhị phú của một tên nhà giàu mới nổi mà thôi, không có gì phải lo lắng.

Ngược lại, nghe nói là Giang gia đại thiếu gia rất ngưu bức, hắn tu luyện ở tông môn nào đó, nên trong nhà có tu sĩ, không ai dám trêu chọc.

Giang Bắc cười cười, hắn cảm thấy đám người này ngu vk nờ~.

Ta đã không muốn động đến mấy người thì thôi đi, đã vậy lại còn chêu trọc ta! Vậy thì tại sao không tận dụng cơ hội kiếm lấy "ít điểm " nhỉ?

"Tiểu nhị, cái tên thiểu năng đa ngôn(ko não lắm lời) này là ai? " Giang Bắc quay đầu hỏi.

Tên tiểu nhị sợ đến xuýt "quấn ra sòn", vì sao đám thổ hào đánh nhau, luôn lôi kéo dân đen vào vạ lây a!

"Thưa Giang thiếu gia......Đây là Trần Cúc- Trần thiếu gia. "

"Ơ? "Cúc"? Cha hắn đặt tên có chút tùy ý a.... " ( Ta đặt có ý cả đó)

"..." Tên tiểu nhị không dám nói lời nào.

Giang Bắc tùy ý ngồi xuống chỗ gần cửa sổ.

Mí mắt Trần Phân hung hăng nhảy vài cái, cố ý, tên Giang Bắc tuyệt đối là cố ý!

Từ lúc hắn sinh ra đến bây giờ, ở trong Liễu Vân thành chưa từng có người nào dám đối xử như vậy đối với mình!

"Nhận được từ Trần Cúc: 34 điểm cà khịa. "

Trần Cúc đang chuẩn bị ra oai phủ đầu, một tiếng thét to đã cắt đứt động tác của hắn, làm hắn sợ tới mức hắn thiếu chút nữa ngã trên mặt bàn.

"Yên Lam tiểu thư đến! "

Toàn bộ quán rượu cũng theo đó yên tĩnh trở lại.

"Chuyện gì xảy ra? " Giang Bắc có chút mộng bức, không hiểu lắm, quay đầu hỏi hộ vệ.

"Yên Lam tiểu thư đến Liễu Vân thành dạo chơi, hôm nay tới nơi này, rất nhiều người đến liếc nhìn nàng một cái. " Hộ vệ thấp giọng đáp.

Cha mẹ nó, hộ vệ cũng biết!

Minh tinh a...!

Mà Trần Cúc cũng nghe được đoạn hội thoại giữa Giang Bắc với đám hộ vệ.

Nhà giàu mới nổi chính là nhà giàu mới nổi, hiện tại không rảnh chơi với ngươi, hừ, Yên Lam tiểu thư mới cần quan tâm nhất!

Trong lầu các, một tầng màn chậm rãi rơi xuống.

Lập tức, ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn!

Đàn tranh phát ra loạt âm thanh, theo lụa mỏng chậm rãi lộ ra.

Giang Bắc ăn một chút rượu và thức ăn, mùi vị không tệ.

Có thể, hắn cũng rất muốn thưởng thức âm nhạc.

Liếc qua mục tiêu — Trần Cúc.

Hắn đang nhắm mắt hưởng thụ, có vẻ rất say mê!

Trong lòng Trần Cúc đâu có nghĩ ngợi gì nhiều, hắn chỉ nghĩ rằng đã là một công tử tao nhã thì nhất định phải thưởng thức âm nhạc.

Đột nhiên, hắn cảm giác bả vai bị người khác vỗ một cái.

"Ngươi là nơi nào đến, sao ngươi biết ta là mỳ tài tu luyện? "

"Nhận được từ Trần Cúc: 75 điểm cà khịa. "

Bị quấy rầy, hắn cảm giác rất phiền.

"Đừng làm phiền bổn thiếu gia thưởng thức nhạc! "

Chỉ thấy vừa dứt lời, Trần Cúc lại lần nữa nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái mê say!

Giang Bắc vui vẻ, thứ hắn muốn chính là điều này!

"Ta yêu âm nhạc, đừng làm phiền ta thưởng thức?"

Vậy không được!

Ho nhẹ hai tiếng, Giang Bắc đã bắt đầu "Tu luyện".

"Họ Trần này, ngươi cảm thấy phiền não, không phải là bởi vì ngươi truy cầu thứ sai lầm đó chứ? "

"Nhận được từ Trần Cúc: 37 điểm cà khịa. "

"Vì ngươi mắc sai lầm trong việc truy cầu mà dẫn đến phiền não, chẳng nói là ngươi tu dưỡng không đủ. "

"...Nhận được 42 điểm cà khịa. "

"Nếu như ngươi không làm chính mình phiền não, thì người khác cũng không cách nào làm cho ngươi phiền não, bởi vì ngươi còn không bỏ xuống được nội tâm của ngươi a.... "

".....Nhận được 63 điểm cà khịa. "

"Không khoan dung người khác, vậy như thế nào có thể khoan dung bản thân mình? Đến cuối cùng, vẫn là khổ chính mình. " Giang Bắc nói xong thì lắc đầu như thật!

".....Nhận được 99 điểm cà khịa. "

Trần Cúc mở to mắt, căm tức nhìn Giang Bắc.

Ngọa tào, hắn thật muốn phát điên a!

"Tiếp đi, ngươi nói tiếp di! " Trần Cúc cay nghiệt nói.

Giang Bắc lắc đầu, thở dài một cái.

Vừa đi còn vừa nói: "Kẻ này không thể "độ hóa" được, vậy thì chỉ có thể "độ" từ từ. "

Trần Cúc thật sự rất hối hận, khúc ca nãy giờ của Yên Lam, hắn chưa nghe được chút nào a!

Một muội tử đứng cạnh Yên Lam, ăn mặc rất mộc mạc, nhìn qua đã biết là thị nữ.

"Tiểu thư hôm nay gặp mọi người, dùng ca hoặc thi văn, chủ đề là về hoa, ai làm tốt nhất thì được gặp người! "

Trần Cúc cảm giác cơ hội đã đến!

"Ta tới trước! "

"Ta đến! "

"Ta là Trương gia! "

• • • • • •

Nhìn đám người này, Giang Bắc bất đắc dĩ.

Rốt cục nàng ta có bao nhiêu mị lực?

Một tên nam tử ở phía trước nàng, vội đi lên vì sợ sẽ có người tranh mất!

"Yên Lam cô nương, tại hạ là Thái Đức Thiên, hữu lễ. "

Sau đó, thị nữ đi đến bên cạnh Thái Đức Thiên, đăng ký, sau đó nhẹ gật đầu với Thái Đức Thiên.

Có thể đã bắt đầu.

"Thơ của ta, ta làm về Cúc

Hoa cúc vàng, nở vào chiều thu sang

Ta yêu Cúc, vì cúc đẹp mơ màng

Nhưng Cúc nở vàng, mai này rồi sẽ tan!"

(Cái bài thơ nhảm của muội ý mà, đừng để ý làm gì, thời gian đâu mà ngồi làm thơ hẳn hoi a! Chủ yếu là để lấy cái câu "Ta yêu Cúc" mà thôi)

Giang Bắc nghĩ ra một vấn đề vì đó, quay đầu nhìn về phía Trần Cúc.

"Cúc này, hắn nói hắn yêu ngươi. "

"Nhận được từ Trần Cúc: 52 điểm cà khịa"

"Phốc thử! " (mặc dù không hiểu đây là cười kiểu gì, nhưng mà thấy truyện khác như vậy nên cũng viết theo)

Rốt cục, cũng có người phát ra tiếng cười.

Một người cười, thì có thứ hai cười, sau đó......

Nghe không hiểu... cũng bắt đầu cười!

Cả tòa quán rượu đều nở nụ cười.

Trần Cúc có chút phát sốt.

Hắn đột nhiên hiểu rõ hàm ý câu nói kia của Giang Bắc.

Hắn biết, Giang Bắc ý muốn nói hắn bị...(đến đây thôi ^.^)

Đã là phế vật không thể tu luyện, vậy mà còn đi chọc giận(cà khịa) hắn, rốt cuộc là tên này muốn gì!

Nhịn xuống, địch không động ta không động!


Định viết dài thêm tí nữa nhưng mà game mới update xong nên thôi! Ai muốn chơi cùng ta thì tải 360Mobi Ngôi Sao Bộ Lạc về chơi nhé!

Đọc xong nhớ like nha, "ta mệt mỏi quá mà! "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play