Giang Bắc kích động, nằm ở trên giường, cả người thật lâu không cách nào bình tĩnh được.
Hắn đã sống lại với thân phận của một phú nhị đại, lại không phải làm cái gì, cuộc sống thật thoải mái a.
Bất quá, cái gọi là "Võ Đạo Tứ Trọng", là cái quỷ gì?
Nghĩ mãi mà không ra......đi tìm cha hỏi!
Đẩy cửa ra, hướng chạy về phía phòng cảu cah hắn.
Tốc độ lúc này, đã không phải là loại tốc độ mà lúc trước có thể so sánh được rồi. Chạy một mạch đến trước của phòng, Giang Bắc đứng lại, nhấc chân lên muốn đá, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, lại bỏ chân xuống.
"Cha! Mở cửa! " Giang Bắc nhẹ nhàng gõ.
"Đã đến đã đến! Gấp cái gì! "Từ trong phòng truyền ra thanh âm lười biếng của Giang Quán.
"Đến từ Giang Quán:〘Điểm Cà Khịa〙+22"
Hắn cũng không có đá cửa, thế nào lại tức giận hắn? Bất quá coi như cũng được, cũng tạm được.
"Làm gì vậy! "
Giang Quán lạnh lùng hỏi.
"Hắc, vào nhà nói, vào nhà nói. "
Giang Bắc gượng cười, đi vào phòng.
Gian phòng này của cha hắn, trong trí nhớ của hắn, hắn đến đây chưa được mấy lần.
Lướt nhìn quanh bốn phía, phong cách cổ xưa rất trang hoàng, lại nhìn cái ghế bành kia... lại nát rồi.
Âm thầm chép miệng tắc luỡi, cha thực là biết tiêu tiền a.........
Quay đầu nhìn lại, Giang Quán cũng đi vào được, vẻ mặt xám xịt.
Giang Bắc trực tiếp đi vào vấn đề chính, hỏi: "Cha! Võ Đạo Tứ Trọng, tứ trọng đó là cái gì! "
Giang Quán hơi sững sờ! Ngọa tào! Con của ta muốn tu luyện!
Hắn khiếp sợ, mấy ngày nay nhi tử của hắn bị mắc cái bệnh gì vậy?
Liên tiếp vài ngày trước đều gây tiểu đả tiểu nháo, như thế nào hôm nay lại đột nhiên tới hỏi cái này!
"A Bắc......Trở về đi. Cha hiểu ngươi! Không có việc gì, đừng yêu cầu quá cao với chính bản thân mình. "
Giang Quán vỗ vỗ bả vai của Giang Bắc, lời nói thấm thía nói, con của hắn như vậy, hắn đã thành thói quen.
Cái gọi là góp ít thành nhiều, ba năm trời Giang Bắc phải khắc khổ tu luyện, hôm nay có thể đạt tới tình trạng như bây giờ đã không tệ, hắn sợ đả kích đến nội tâm Giang Bắc.
Nhưng mà hắn nào biết, Giang Bắc căn bản cũng không cần tích lũy cái gì, còn cái gì mà khổ tu, hắn chỉ cần đi cà khịa là có thể tăng tu vi được rồi a!
Giang Bắc nếu mà biết được suy nghĩ này của cha hắn, chắc hắn cũng không biết là nên khóc hay nên cười. Đây chính là chân lý của cái thế giới này a...! Hắn cũng đã đi đến một bước này, sao có thể không biết chút gì về nó chứ!
Giang Bắc hơi sốt ruột nói: "Cha, ta không có bệnh, ngươi nói mau a! "
Giang Quán thất thần, nhìn Giang Bắc, thở dài.
"Được rồi, A Bắc, ngươi ngồi xuống, chúng ta từ từ nói a. "
Giang Bắc không có khách khí, đặt mông ngồi ở trên ghế.
Hắn có chút chờ mong, đối với hắn mà nói, hắn vẫn còn đanh ở trong giai đoạn tìm hiểu thế giới này. (Thực ra là ta chưa xây dựng hoàn chỉnh về thế giới này 〘❛.❛〙)
"Võ Đạo Tứ Trọng này, chính xác là chỉ có tứ trọng, nhưng mà tu đạo nặng bao nhiêu, lại không ai có thể nói được đâu. "
Giang Quán nói xong, thậm chí còn lộ ra thần sắc suy tư.
Đây là lần đầu tiên Giang Bắc thấy vẻ mặt này của cha hắn.
Giang Bắc cũng không biết nhiều, hắn chỉ biết những bước đầu tiên trong con đường này.
"Tụ Khí, Khai Khí, những thứ này ta đã đều biết rõ! " Giang Bắc có chút khẩn trương.
Nhìn nhi tử mình sốt ruột như vậy, Giang Quán lộ ra vẻ tươi cười.
Hắn một chút cũng không hiếu kỳ làm sao cha có thể nhìn ra được, vì hắn biết rõ,cha hắn rất mạnh!
"Võ Đạo Tứ Trọng, đệ nhất trọng chính là Hoàng Cấp. "
Giang Bắc khẽ gật đầu, thành thành thật thật lắng nghe.
"Hoàng Cấp có thể xem như là cấp độ Tụ Khí cùng Khai Khí cộng lại*, mà ngươi bây giờ, ở đệ nhị trọng, Huyền Cấp. " (Hiểu như này:Hoàng Cấp chỉ là tên một giai đoạn hay còn là trọng đầu tiên trong "Tứ Trọng". Nó là giai đoạn của cả hai cảnh giới Luyện Khí + Khai Khí. Cũng có thể dễ hiểu Luyện Khí+Khai Khí = Hoàng Cấp)
Giang Bắc biểu lộ ra vẻ suy tư...
Hoàng, huyền......
Đúng rồi! Thiên - Địa - Huyền - Hoàng!
"Hẳn sau Huyền Cảnh là Thị Địa Cảnh? Sau nữa là Quan Thiên Cảnh, đúng không? " Giang Bắc hỏi.
"Không sai, có ngộ tính! " Giang Quán rất hài lòng.
"Cha, ngươi ở cảnh giới gì? Quan Thiên Cảnh ư! "
Ánh của Giang Bắc nóng như lửa, chờ câu trả lời của Giang Quán.
Chỉ thấy Giang Quán khẽ lắc đầu, không trả lời.
Giang Bắc thất vọng rồi, cha hắn một ngày ngày chỉ biết chảnh chứ cùng nhị ngũ bát vạn (*ngồi chém gió tự kỷ), thậm chí ngay cả Quan Thiên Cảnh cũng không phải......
Chỉ thấy ánh mắt Giang Quán lần nữa lộ ra suy tư, khóe miệng có chút câu dẫn, nộ ra một vòng tươi cười.
"Đỗ quản gia là Quan Thiên Cảnh cường giả. "
"Bà mẹ nó! " Giang Bắc lập tức đứng lên, lão đầu kia vậy mà lại là Quan Thiên Cảnh!
Mỗi lần tăng tiến tu vi đều cảm thấy thoải mái như muốn bay lên a...! Mà hắn hiện tại cũng không quá yếu, cũng đạt tới Huyền Cảnh a...! Nếu tăng thêm chút nữa, chẳng phải là lên chín tầng mây luôn sao! Vậy còn đạt đến Quan Thiên Cảnh...!
Chỉ thấy Giang Quán khẽ gật đầu, tiếp tục nói: "Mục tiêu của ngươi chính là trong vòng ba năm đạt tới cảnh giới như của ca ngươi hiện tại, hắn đã là Thị Địa Cảnh nhị trọng rồi. "
"Mạnh vậy a........." Giang Bắc có chút ngây người, ca ca hắn thực là mạnh mẽ, bất quá hắn cũng không kém nhiều lắm.
"Cha, người của Ngự Sĩ Phủ là người nào? Rất mạnh ư? " Giang Bắc ngược lại hỏi.
"Ngự Sĩ Phủ? Một đám phế vật mà thôi. " Giang Quán lắc đầu, không biết phải tả biểu lộ của hắn như thé nào, phảng phất như......Rất tự nhiên.
"Nói rõ xem! " Giang Bắc đột nhiên cảm thấy lúc này cha hắn đang nổ! Ai cũng đều nói là phế vật!
Ngự Sĩ Phủ a..., nghe liền biết là rất lợi hại.
"Ngươi cũng lớn, cũng nên với ngươi nói một chút những chuyện này. "
Giang Bắc gật đầu, trung thực nghe.
"Chúng ta là Phong Quốc, nơi đây có Bát đại châu, Tám cái Vương Gia, Tám phân phủ khiển sĩ. "
Bà mẹ nó! Cái này cũng dám mắng là phế vật! Cha! Không phải ngươi học ở trên mấy cái Group "Trang Bức" đó chứ!
"Trong đó, chúng ta ở Liễu Châu, chính là của Vũ Vương, cũng chính là Ngự Sĩ Phủ"
Đột nhiên trên mặt Giang Quán trên nở nụ cười, nói ra: "Ah đúng rồi, đã quên nói cho ngươi biết, tên Vương Gia họ Hậu. "
"Họ Hậu? " Giang Bắc sững sờ.
Hình như đã từng nghe qua ở đâu đó cái họ này rồi thì phải phải......
Chỉ nghe cha tiếp tục nói: "Hầu Yên Lam, chính là con gái của tên Vương Gia, nàng cũng là tiểu nữ nhi hắn sủng ái nhất. "
Giang Bắc trợn tròn mắt! Nàng ta la vậy mà lại có thân phận Vương Gia chi nữ!
Giang Bắc trở về phòng, trong đầu đều là những lời cha nói.
Ví dụ như Phong Quốc có một vị Đại Quốc Sư rất mạnh, ừm... Quan Thiên cảnh tứ giai.
Thật là mạnh mẽ!
Về phần Đỗ lão có thực lực cụ thể là gì, cha cũng chưa nói.
Rốt cuộc là cha đạt đến thực lực gì, hắn cũng không nói.
Nhưng mà có một điều, Phong Quốc rất lớn, nhưng chẳng qua chỉ là một trong ba mươi ba đế quốc khavs......
Thế giới này rất lớn, hắn cũng muốn đi xem xem.
Nhưng mà bên ngoài có Ác Linh, rất khó chịu.
Bên kia, Giang Quán nhắm mắt ngồi ở trên ghế, tay thỉnh thoảng cộc ghế vài phát.
Lại có thêm vết rạn, rõ ràng là đây là cái ghế mới a.
"Đỗ lão, Nam nhi gần đây thế nào? " Giang Quán hỏi.
"Vẫn như cũ, chạy khắp nơi ở Liễu Châu, xử lý Ác Linh. " Đỗ lão trả lời.
"Phát cho tông môn tin tức, để cho hắn chuẩn bị trở về một chuyến. "
"Lão gia chẳng lẽ là muốn......"
"Ừ, bây giờ cũng nên để cho A Bắc đj mở mang kiến thức rồi. "