Từ sau lưng truyền đến một âm thanh, Giang Bắc không vui.
Ai lại cắt ngang hắn?
Quay đầu nhìn lại, có chút cảm động thoáng một phát.
Tiền tổng quản đúng là một người tốt, hai tên thị vệ mà hắn bảo đi về lấy tiền đã trở lại.
Nhưng cái này tư thế này cũng không tốt lắm, nằm rạp trên mặt đất dù chẳng phải là ngày lễ gì.
Hai tên này làm gì vậy?
"Thiếu gia! Không được giết Trần thiếu gia a...! Thật sự không được giết a...! "
"Thiếu gia, không nên vọng động a...! Lão gia sẽ gặp phiền toái! "
Hai tên thị vệ ôm một chân Giang Bắc, khóc.
"Xéo đi! Ta muốn giết hắn lúc nào! "
Giang Bắc mắng mang theo giọng điệu bất mãn.
Hai người tranh thủ thời gian bỏ tay ra, không giết là tốt rồi, không giết là tốt rồi!
"Hai ngươi, kéo xé lấy một mảnh quần ra! "
Hai tên thị vệ hơi sững sờ, nhắm mắt kéo lấy một miếng vải.
Hộ vệ mặc quần áo rộng thùng thình, dưới thân còn có một đoạn rất dài như vậy.
Lúc sau, hai tên hộ vệ siết chặt đai lưng lại, đã xong.
Giang Bắc khoa tay múa chân thoáng một phát.
"Này! "
Việc khoa tay múa chân, mấy tên hộ vệ kia thấy sợ hãi a...,
May quá, vẫn còn......
Hắn vẫn còn có thể hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc, thiếu gia dùng đao pháp vẫn rất tốt.
"Đến, cái kia Cúc, nắm trên này! "
Giang Bắc cầm lấy tấm vải đi tới.
Trong nội tâm Trần Cúc khẩn trương a..., vừa rồi đã nghe được Giang Bắc muốn giết hắn, hắn đã quấn ra sòn rồi.
Về sau lại biết Giang Bắc không giết hắn, rốt cục thở được một hơi, nhắm mắt lại.
Yêu thế nào được cái đó a, dù sao hắn cũng không chết được, bất luận cái thương thế gì, Trần gia đều có thể chữa chị tốt cho hắn!
Chịu đau khổ một chút! Quân tử báo thù mười năm không muộn!
Bất quá nhìn cái biểu cảm cười lạnh trên mặt của Giang Bắc, hắn vẫn phải nghe lời ngẩng đầu lên.
"Nhận được từ Trần Cúc: 66 điểm nộ khí. "
Giang Bắc không có phản ứng gì về số điểm đó! Vừa rồi vừa được 99 điểm, vậy mà lại càng ngày càng ít đi!
Giang Bắc rất khó chịu, nhưng mà nghĩ đến chuyện sắp tới sẽ phát sinh, khóe miệng lộ ra một đường cong đầy vẻ gian xảo.
Hắn sẽ không giết chết Trần Cúc, mà hắn muốn nhìn thấy Trần Cúc run lẩy bẩy!
Giang Bắc là một người tốt, hắn rất là "thiện lương" đó a!
Chỉ thấy Giang Bắc chậm rãi xoay người, giơ lên cây đao trong tay, vung hai cái.
Ngọa tào! Trần Cúc không chịu được nữa, hắn không giết ta! Vậy tại sao lại còn vung đao lên làm gì?
Chẳng lẽ, chẳng lẽ hắn muốn đoạn một tay của ta?
Không đúng, không giống......Lập tức, Trần Cúc mắt nhìn hạ thân của hắn.
Chẳng có lẽ...tên súc sinh này muốn đoạn đi tiểu yy(tờ~rym) của hắn?
Trần Cúc lại "quấn ra sòn", sợ tới mức lập tức chạy đi.
Chứng kiến hành động này của Trần Cúc, Giang Bắc rất ngạc nhiên, hắn muốn đi đâu?
"Cái kia Cúc! Há mồm! Nói theo nhịp điệu của ta...! "
Giang Bắc hét lên.
Trần Cúc chỉ ngây ngốc nhìn xem Giang Bắc, lại nhìn nhìn cây đao trong tay hắn.
"A...! "
"Bành! "
"A... A... A... A... A...! Súc sinh!
"Bành! "
"Giang bắc! Ta, ta thảo*, ta cam lâm nương a...! " ("ta thảo": cũng là từ ngữ để chửi thề)
"Bành! "
"A... A... A... A... A... A... A...! "
"Nhận được từ Trần Cúc: 114+196+188+211+283......điểm"
Giang Bắc rất nhân từ, cũng chỉ tát hắn tầm 20 cái.
Xét từ các loại góc độ khác nhau, đều rất xảo trá.
Trần Cúc cũng là tu luyện giả, tuy nhiên cảnh giới quá kém, nhưng so với bình thường người vẫn là mạnh hơn không ít, không có đau đến ngất đi.
Cũng rốt cục kiếm được nhiều hơn 99 điểm rồi a, lại còn có lần đạt tới gần 300.
Thoải mái a..., thoải mái a...!
Thấy Trần Cúc giả vờ ngất đi, Giang Bắc đá đá hai chân của Trần Cúc.
"Đừng giả vờ, đứng lên, nếu không ta cho ngươi không thể đứng được nữa đó. "
Trần Cúc đần độn đứng lên.
Cái mặt sưng như thủ trư(đầu heo) của hắn có lẽ sẽ dọa sợ một số người đó a.
Khi hắn đứng lên trong nháy mắt đó, Hầu Yên Lam, thị nữ Hoàn nhi đồng thời lùi lại một bước.
"Cái tên Giang Bắc này thật là đáng sợ! "
"Quá đẹp trai, quá xuất sắc! " (hình như ta cho đổ hơi sớm rồi, mà thôi, đã phóng lao thì phải theo lao thôi chứ biết sao bây giờ)
Trong lòng hai người hô to. Đương nhiên, câu trước là Trương Hoàn, bởi vì nàng ta vẫn còn tức Giang Bắc.
"Sợ hãi", đó là hai từ để miêu tả cảm giác của mọi người lúc này.
Chỉ thấy Giang Bắc cúi đầu, đem tấm vải cuộn lại.
Hai mươi khối răng(tát 20 phát, mỗi cái tát được 1 cái răng)! Thật là đáng sợ!
Máu chảy đầm đìa, ngay cả Giang Bắc cũng bin dọa sợ!
Trong nội tâm vẫn còn thầm nghĩ.
Thằng ngốc Trần Cúc này, Thiên Đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi lại vào?
"Hoa Cúc, ca biết người trong nhà ngươi không được tốt, dọa ta sợ đến như vậy, còn phái người đến đánh ta, phí tổn thất tinh thần ta cũng chưa nhận được, những vật này ngươi mang về đi a. "
Giang Bắc nói, mang theo vẻ mặt tươi cười, vô hạihại như chuyện vừa xảy ra không liên quan gì tới hắn.
"Nhận được từ Trần Cúc: 2 điểm cà khịa. "
Ai, Giang Bắc lắc đầu, số điểm này không ổn.
Chỉ thấy Trần Cúc chất phác nhẹ gật đầu, tiếp nhận cái túi kia, quay đầu rời đi.
Mấy tên bảo tiêu sau lưng thất hồn lạc phách đi theo.
Bọn họ cũng rất do dự, quay về Trần gia? Khẳng định không được sống khá giả.
Nếu không làm lưu dân đi? Bên ngoài quá loạn, không dám chạy loạn.
Nhìn nhìn nhau, đi!
Xông vào bụi cỏ ven đường.
Trần Cúc tự mình về nhà.
Về phần Giang Bắc, vừa quay đầu liền trợn mắt há hốc mồm Hầu Yên Lam.
Vẻ mặt vui vẻ, muội tử này lớn lên không tệ, nhìn xem liền tâm tình tốt.
"Khỉ con, đến! Cái này đầu giải quyết xong! " Giang Bắc hướng phía Hầu Yên Lam vẫy vẫy tay.
"Nhận được từ Tương Hoàn: 25 điểm nộ khí. "
Giang Bắc sững sờ, Hầu Yên Lam vậy mà thật sự đỏ mặt đi tới.
"Giang công tử, thật là đúng dịp, ta có thẻ nhìn thấy ngươi ở đây. "