Không khí sôi động đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ đã ảnh hưởng ít nhiều đến các vị đại tướng ở phía trên bình đài kia, ai nấy cũng dần có một ngọn lửa sôi sục trong trái tim mình, hận không thể làm một viên đuổi bay đám xâm lược kia.

“Mọi người vào vị trí, chuẩn bị sẵn sàng, chiến đấu!”

“Chiến đấu! Vì lí tưởng Bác Hồ vĩ đại!”

Dứt câu, toàn bộ căn cứ im lặng, toàn bộ đại đội vừa ở đây thần không biết quỷ không hay biến mất, phía ngoài xa kia, lâu lâu lại vang lên một tiếng thét rồi sinh mệnh vụt tắt.

Trong một hầm thép dày 5m, một tên khổng lồ đấm xuống mặt bàn làm nó nát vụn.

“Tại sao chúng có thể biết được thời gian dung hợp mà tấn công đội ngũ tinh nhuệ của ta? Báo cáo mau, tổn thất bao nhiêu?”

Phía xa đi tới một người đàn ông, dáng cao nhưng rất gầy, không phải nói là bộ xương di động mới đúng.

“Khụ, khụ, chỉ huy, quân ta không bị thiệt mạng, nhưng đã bị bắt đi rồi, hiện tại vẫn đang trạng thái mê mang tiếp nhận tẩy lễ.”

“Vậy cơ bản là giáp chống phá của chúng ta vẫn sử dụng tốt? Bọn dân đen ấy không phá giải được?”

“Đúng thế, công trình nghiên cứu mới nhất, giáp sóng âm vẫn hoạt động rất tốt, chúng phải bứng cả mảng đất lên mới có thể đem quân ta đi, theo như dự đoán thì chỉ cần hoàn thành tẩy lễ quân ta sẽ sẵn sàng chiến đấu.”

“Được, đây đúng là tin tốt, đám dân đen này cũng sẽ đi theo tụi da đỏ thôi, chúng sẽ biết mùi đau khổ khi dám nói không với nước Mỹ. tiếp tục triển khai kế hoạch, tiến vào giai đoạn 2.”

“Vâng.”

Người kia lui xuống để lại chỉ huy từ từ ngồi xuống.

Một người từ trong bụi cây duy nhất trong phòng bước ra, từ từ vẽ một đường trong không khí.

Đầu tên chỉ huy văng lên, rơi vào tay người kia, máu chưa kịp phun lên đã bị người kia vứt xuống cái hố ngay sau gốc cây, bị đất chôn lại, không để lộ chút mùi nào.

Người kia ho ho vài cái, điều chỉnh lại âm lượng cho giống với chỉ huy kia, nắn lại xương mình để tạng người hoàn chỉnh, mở tủ ra thay một bộ đồ khác, ngồi lên ghế, truyền tin xuống phòng quân nhu.

Một lúc sau, một người hớt hải chạy lên, vừa tới nơi đã ăn một phát đạn vào đầu. Chỉ nghe âm thanh từ bên trong vọng ra.

“Ngu ngốc, mất đi một trạm tiếp tế đồng nghĩa với việc chúng ta đang thua, những kẻ khác, giữ chắc lấy cái đầu mình, mau chóng thay đổi lộ trình tiếp tế, chúng đã tìm ra được con đường của chúng ta, hẳn đang lên kế hoạch đánh cướp.”

Bên ngoài im lặng, không một ai dám thở mạnh, chỉ sợ tên chỉ huy này phát tiết lại liên lụy.

“Còn nữa, toàn quân rút trở về căn cứ, chuẩn bị tiến công phản mai phục.”

“Rõ.” – Mọi người đồng thanh rồi giải tán.

Bên trong người kia thở phào một hơi rồi quay lại nói với bức tường.

“Chuẩn bị 2 trung đội tạo mai phục giả, phần còn lại trực tiếp tiến đánh căn cứ này, cùng các cơ sở nghiên cứu khác, mục tiêu không được để lọt ra hay để chúng hủy đi bất kì thông tin nào. Kiến thức là sức mạnh.”

Người kia gật đầu rồi lặng im tiêu biến.

Một căn hầm tối.

“Đồng chí Nhật, anh đừng quá đau buồn, tuy biết được hắn là gián điệp, nhưng chúng ta không thể đánh rắn động cỏ, anh cũng biết đấy, sự hy sinh của đồng chí Hòa không hẳn là vô nghĩa.”

Người kia vẫn im lặng, nhìn vào vách đất, khẽ suy tư, đôi mắt đã đỏ lên.

“Hòa, vẫn còn sống, tôi tin tưởng điều đó, anh cứ tiếp tục chiến dịch, lần này, chúng ta phải quét sạch chúng ra khỏi đất mẹ.”

“Đồng chí Nhật. Tôi cần anh trong chiến dịch lần này.”

“Tôi sẵn sàng.”

Người trong góc tối kia bước ra ngoài, đứng nghiêm.

“Phá hủy phương tiện liên lạc trong phạm vi 2km xung quanh khu vực. Anh có làm được không?”

“Được.”

Người kia hét lớn lên, rồi tiêu biến khỏi vị trí.

Căn phòng chỉ còn lại mỗi Bình, anh ngồi xuống nhặt lấy một ống tiêm, chạy xuống bếp rút ra một ống tiết lợn.

Sau đó anh trở lại phòng, gọi vài người đến bắt một tên tù binh mang cho anh.

Vài phút sau, một tên tù binh được mang đến, xung quanh vẫn còn vài tầng lá chắn vô hình bao phủ.

Xung quanh hắn phát ra từng đạo dư âm ngày càng mạnh như muốn thức tỉnh.

Bình lấy ống tiết heo đâm vài điểm trên lá chắn, từ từ bơm vào.

Lá chắn ban đầu phun đám tiết ra ngoài nhưng không lâu sau, chất lỏng đi theo đường thu khí dần len lỏi vào bên trong lớp lá chắn, miệng, tai tên tù binh bị nhồi tiết liên tục từ từ mở mắt.

Lúc hắn mở mắt, một cảnh tượng kinh hoàng, toàn bộ quả cầu bao phủ hắn đều chìm trong biển máu, loại máu này thế mà đang hòa trộn chung với máu hắn, rồi bộ giáp lại phát sóng cưỡng chế điều trị hắn khiến hắn một bên đào thải máu một bên vá lại.

Tốc độ hồi phục vẫn thế mà tốc độ hoại tử máu tăng lên, chưa tới 10 phút sau, quả cầu vỡ ra, bên trong chỉ còn một khung xương đang cố với lấy nút tắt của bộ giáp. Chết đi không thể chết lại.

Những người xung quanh xem có chút giật mình. Cái lá chắn vô hình có thể chặn được cả bom khinh khí, thậm chí nếu có gì đó lọt vào thì cũng có thể nhanh chóng khôi phục.

Vậy mà chỉ huy Bình lại nhẹ nhàng phá vỡ như thế.

“Các anh đem cái vòng tay kia cột lên người một con lợn sống giúp tôi, rồi thả chúng ngay vị trí đã nêu trong chiến dịch.”

“Không phải sử dụng chúng làm con tin sao? Liệu có thể qua mắt được chúng không?”

“Quét mã DNA rất tinh vi, nhưng trường hợp vừa nãy đã đánh vào lỗ hổng máy quét, giờ nó sẽ chấp nhận một vật chủ có mã gen hoàn hảo.”

“Ồ, ra thế, pha lẫn gen để lừa hệ thống hồi phục, sau đó đổi vật chủ để lừa hệ thống tình báo, nước đi này quả thật rất hay.”

“Đi đi, quân đặc chủng của chúng thức dậy thì chuyện lại khó làm, nên nhớ, thời gian không đứng về phía chúng ta.”

“Rõ”

Căn phòng nhanh chóng trống không, chỉ còn một người lính quân hàm binh nhất đi đến cạnh Bình.

“Thưa chỉ huy, đội tiếp tế vừa tới, trên đường không gặp bất kì trở ngại nào, hiện tại đang chuẩn bị tiến vào cứ điểm.”

“Nói họ đợi một chút, cũng vất vả rồi, để họ nghỉ ở bệnh xá đi, nơi đó có giường nệm, nhớ dọn dẹp chút, đừng để họ cảm thấy khó chịu. Còn về phần hàng hóa, để mấy vị sĩ quan cử cấp dưới ra nhận, ai cần nhiều thì lấy nhiều, cần ít thì lấy ít. Tình hình lúc này phân chia đồng đều không hiệu quả. Mọi người cũng tự ý thức được rồi.”

“Đã rõ.”

Người lính nhanh chóng rời khỏi phòng, hướng cửa hầm tới.

“Đến rồi sao?”

“Đã đến, theo tình báo trở lại, đội tiếp tế này chắc chắn là quân địch trà trộn vào.”

“Bao nhiêu tên lính đặc chủng?”

“12”

“Quân lực hiện tại ở căn cứ có thể khống chế tối đa được mấy tên?”

“Chưa tới 3 tên.”

“Khu vực lò mổ còn dư chỗ không?”

“Hiện tại đội tiếp tế vẫn chưa đến, ước chừng cũng 2 ngày nên nơi đó vẫn còn trống.”

“Bố trí 2 máy giả động đất, dụ chúng đến đó, đợi lúc chúng mở lá chắn lên thì đổ máu heo lên là được, lá chắn của chúng khởi động tốn 4 giây thôi, phải nắm chắc.”

“Rõ”

Nói xong người kia ẩn vào trong bóng đêm.

Mọi thứ tiến triển theo kế hoạch, đoàn người ngay lập tức tiến vào trong bệnh xá để nghỉ ngơi, sau 1 ngày, quân lính ở các khu đã lấy được đủ lương thực, Bình mặc trang phục y sĩ, tự nhận là kỹ sư công nghệ cao, đi xuống bệnh xá nhờ vài người giúp đỡ đem nhu yếu phẩm về lại khu nghiên cứu.

Nghe tới kỹ sư công nghệ, đám lính biết cơ hội để moi thông tin đã tới, cả ngày chỉ ngồi không bên trong bệnh xá không có tới cái ổ điện khiến bọn chúng có chút ức chế. Nghèo cũng không tới mức này chứ, rõ là đã xếp vào hàng cường quốc mà chẳng thấy ai có nổi cái điện thoại hay cầm bộ đàm cả.

Trong 1 ngày, khu lò mổ được cải tạo lại, phòng áp lực âm, phòng chống khuẩn, phòng khử trùng, kho đông lạnh, đủ thứ được đem vào nhằm che mắt đám lính đặc chủng.

Đám lính đặc chủng vừa đến nơi liền cảm thấy vui vẻ, nhiệm vụ của chúng ngay sau khi thức tỉnh là moi móc thông tin, tới nơi thấy trang bị dàn thiết bị tân tiến thế này hiển nhiên sẽ moi móc được kha khá thông tin.

“Mọi người đặt vật tư hướng góc kia là được rồi, cảm ơn nhiều, tôi vừa nhận được lệnh từ tổng cục về chiến dịch tiếp theo, không thể tiễn mọi người được, xin nhận lỗi.” – Bình áy náy.

“Tôi sống đến ngần này tuổi rồi chưa thấy nơi nào hiện đại như vậy cả, anh cho tôi xem chút để không uổng cái mạng già này được chứ?”

Một người bước lên trước, cả đám 12 người cũng một mặt chờ mong nhìn lấy Bình.

“Hừm… Việc quá quan trọng, thôi được rồi, tôi sẽ mở cửa cho mọi người xem phòng siêu máy tính, mọi người có thể hỏi nó mọi việc, tôi đi trước. Trước khi vào nhớ đừng bấm nút đỏ, đó là nút tắt khẩn cấp máy khi bị can thiệp từ bên ngoài.”

Cả đám gật gật đầu một bên hớn hở chạy đến xem.

Tất cả vừa vào cửa đóng lại, một màn hình lớn hiện lên, giọng nói vang lên:

“Siêu máy tính duy nhất hân hạnh phục vụ.”

“Ồ, thật hiện đại, quả thật không uổng phí kiếp này làm người, cho tôi hỏi…”

Bắt đầu một loạt câu hỏi tào lao, hắn vừa lúc tiến vào đã lệnh cấp dưới đi moi móc thông tin, việc của hắn là đánh lạc hướng.

Khoảng một ngày sau, nghe đằng sau âm thanh vang lên: “Đã gửi hoàn tất về tổng bộ.” Hắn nở ra một nụ cười nham hiểm, đè hai tay vào nút đỏ. Ngay lập tức, mặt đất rung lên dữ dội, 12 người nhanh chóng bật lên vòng bảo hộ, riêng hắn nán lại chút nhìn xung quanh.

Giây 1, toàn bộ mọi người đã khởi động lá chắn trừ tên chỉ huy.

Giây 2, lá chắn khởi động, “Bình” xuất hiện bên kia tường với nụ cười nham hiểm.

Giây 3, một hỗn hợp dung dịch đỏ lòm đổ xuống cả đội, làm toàn bộ căn phòng căng cứng.

Giây 4, lá chắn khởi động hoàn thành, đội 11 người bắt đầu kêu la dữ dội, muốn tắt đi lá chắn nhưng đã không kịp nữa rồi, cả người trong lá chắn bắt đầu sôi sục, phản ứng còn dữ dội hơn tên tù binh kia. Đội trưởng thấy vậy liền dùng hết sức mạnh phá tan cửa lao đến tóm chặt lấy “Bình”.

“Mau, nói cho ta cách ngừng nó lại, nói cho ta biết, đó là cái gì, làm sao có thể đốt cháy con người?”

Vừa lúc hắn mở ra chế độ thu tin tức khẩn cấp.

“Bình” lúc này chỉ là một con robot phục vụ bị chỉnh dung, run lên cầm cập, miệng ấp úng, đó là hỗn hợp gồm 12,984% H2SO4, 3,882% HCl,…,…

Đủ loại hợp chất kịch độc cùng Axit được gọi ra. Cùng hàm lượng được nói chuẩn xác.

Đám nhà khoa học bên phía Mỹ nhận được thông tin cũng ghi chép lại cẩn thận.

Một lúc sau có nhà khoa học hét lên, hợp chất này quả thật là khắc tinh của dị năng, chỉ cần chạm phải sẽ lập tức bốc cháy, cháy đến chết mới thôi.

Họ bắt đầu ra lệnh ngừng sản xuất lá chắn cao cấp mà bắt đầu sản xuất số lượng lớn hợp chất này.

Một hồi sau khi “Bình” ngưng nói, tên đội trưởng muốn đem bình trốn đi, ai ngờ “Bình” nói:

“Không thể vì mạng sống của mình mà bán đứng chiến sĩ, không còn lí do để sống nữa,…”

Một âm thanh máy móc vang lên: “Tự bạo sau 3 giây. 2 giây,…”

Đằng xa một người mang nghẹn ngào hét lên: “Đừng, Bình, anh là nhà nghiên cứu duy nhất trong khu chiến sự này, anh đừng nghĩ quẩn,…”

“Ý đã quyết.” – “Bình” nói. Âm thanh máy móc vang lên câu cuối. “Tự bạo”

Tên kia nhanh chóng thả ra “Bình” một bên bật lá chắn, nhưng “Bình” tự bạo quá nhanh, một nửa lượng máu dính vào người hắn, đem cơ thể hắn đốt cháy, hệ thống truyền âm cũng hỏng.

Bình từ đằng xa bước đến. Cầm bộ đàm trên tay.

“Kế hoạch có bước tiến lớn, hậu phương chuẩn bị gấp lương thực, chúng ta đang thắng thế.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play