Hạ Dĩ Hàm trầm mặc nhìn anh, "Em nói dối thế nào?"

Hoắc Thiệu Hàng khẽ thở dài một hơi, "Trong mắt anh, không... có lẽ là trong mắt mọi người, em là một diễn viên xuất sắc, em thích hợp với công việc này. Hơn nữa, em dồn hết tâm tư cho từng vai diễn, hi sinh bao nhiêu thứ, chẳng lẽ tự em không biết em thích làm diễn viên sao?"

Ánh mắt Hạ Dĩ Hàm khẽ động, trước cái nhìn của Hoắc Thiệu Hàng, cô có cảm giác mình không sao trốn tránh được, một lúc lâu sau, cô mới nói, "Em không phải là Nghê Hạ."

"Anh biết, em là Hạ Dĩ Hàm. Nhưng mà Tiểu Hàm à, anh nhớ là từ khi còn nhỏ em đã thích làm diễn viên rồi, nếu không phải sau này xảy ra biến cố, chắc chắn hiện tại em còn thành công hơn. Em thật sự định từ bỏ điều mình thích sao?"

Hạ Dĩ Hàm cười khổ, rốt cuộc cũng không thể giấu được nữa, cô cũng biết, trước mặt Hoắc Thiệu Hàng, cô không thể che giấu nổi, "Lúc bắt đầu, em làm là vì giúp chị gái em, nhưng thật ra em cũng bị một câu "thử trải nghiệm cuộc sống của một diễn viên" của chị ấy đả động. Đúng là em rất thích đóng phim, thử rồi em mới biết, khát vọng bị đè nén lúc xưa thì ra lại mãnh liệt như vậy. Nhưng mà, rốt cuộc thì đây cũng chỉ là một lần trải nghiệm mà thôi... Em không phải Nghê Hạ, đây không phải con đường của em, điều thuộc về chị gái em, em nên trả lại cho chị ấy thôi."

Hoắc Thiệu Hàng lẳng lặng nhìn cô, trong mắt thoáng hiện vẻ đau lòng. Có lẽ chỉ có diễn viên mới biết, công việc này có ý nghĩa như thế nào với mình.

Hạ Dĩ Hàm khẽ thở ra một hơi rồi cười, "Thôi, như vậy cũng chẳng có gì không tốt cả. Anh biết không, giáo sư của em thúc giục em lâu lắm rồi, em mà không quay về, chắc ông ấy phát điên lên mất."

Hoắc Thiệu Hàng chỉ cong khóe môi chứ không khuyên cô nữa. Anh biết, Hạ Dĩ Hàm điềm đạm lại lý trí, chuyện gì cô cũng có thể tự giải quyết được, việc anh có thể làm, chỉ là ở bên cạnh cô mà thôi.

"Phải rồi, hôm nay chị gái em thế nào? Còn nữa, làm thế nào mà anh phát hiện ra chị ấy không phải em, chị ấy nói gì à?", Hạ Dĩ Hàm tò mò hỏi.

Hoắc Thiệu Hàng nhìn cô, từ tốn nói, "Em nên biết là thật ra em với cô ấy khác nhau rất nhiều."

"Cũng đúng... Nhưng mà nếu chị ấy cố tình bắt chước em, người bình thường khó mà phân biệt nổi lắm."

"Anh là người bình thường sao?", Hoắc Thiệu Hàng nhướng mày nhìn cô.

Hạ Dĩ Hàm mím môi cười, "Vâng, anh lợi hại."

"Có điều, bất kể em nghĩ thế nào thì vẫn phải quay xong Kiếp Huyền Cơ đã."

"Sao thế?"

"Cô chị gái của em ấy, khả năng cao là đạo diễn Phương không chấp nhận nổi đâu, hôm nay quay có hai cảnh mà quay mãi vẫn không qua."

"..."

Trong phòng, hai người thủ thỉ hết chuyện ngày hôm nay, còn ở bên ngoài, một người đứng sau cửa chốc lát rồi lẳng lặng rời đi.

Đến giờ uống thuốc, Hoắc Thiệu Hàng đứng dậy rót nước và lấy thuốc lại cho cô, đặt xuống kệ tủ đầu giường, anh nâng cô dậy rồi đỡ cô tựa vào gối, "Uống thuốc trước đã."

Hạ Dĩ Hàm nhíu mày, nhận lấy cốc nước, cầm viên thuốc màu đỏ trong tay Hoắc Thiệu Hàng, bỏ vào miệng rồi uống một ngụm nước nuốt xuống.

Hoắc Thiệu Hàng buồn cười nhìn cô, "Uống từng viên một, đến giờ mà vẫn không khá lên được, uống thuốc giống hệt hồi trước là sao."

Hạ Dĩ Hàm lại nuốt một ngụm nước rồi nghiêm túc giải thích, "Uống cùng một lúc nhỡ có một viên không trôi thì sao, đắng lắm."

Hoắc Thiệu Hàng khẽ cười, ánh mắt đầy vẻ cưng chiều.

"Anh đang cười em đấy à?", Hạ Dĩ Hàm ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

Hoắc Thiệu Hàng lại cười, "Đâu có, chỉ là đang cảm thấy rất đáng yêu thôi."

Hạ Dĩ Hàm nghẹn họng, liếc anh một cái, vớ loạn thuốc trên tay anh cho hết vào miệng, sau khi uống một ngụm nước, trông mặt cô nhăn nhó đến tội.

"Sao thế?", Hoắc Thiệu Hàng vội vàng hỏi.

"Nuốt không trôi...", nói cái gì là y rằng cái đó tới. Hạ Dĩ Hàm uống thêm một ngụm nước nữa, vài giây sau, cô bụm miệng hoảng loạn nhìn Hoắc Thiệu Hàng.

Hoắc Thiệu Hàng nhíu mày lại, giơ một bàn tay không có thuốc hứng dưới cằm cô, "Nhổ ra."

Hạ Dĩ Hàm kinh ngạc nhìn lòng bàn tay anh, vừa lắc đầu vừa lúng búng nói, "Thùng rác..."

Hoắc Thiệu Hàng kiên nhẫn dỗ cô, "Ngoan, nhổ ra."

Hạ Dĩ Hàm nhăn nhó, cô ghét nhất là kiểu thuốc thế này, không bao đường, lại còn khó trôi, lần nào mà không nuốt được xuống là cả miệng đắng ngắt.

Cô liếc Hoắc Thiệu Hàng một cái, cuối cùng đành phải nhổ viên thuốc ra tay anh, sau đó cuống cuồng uống mấy ngụm nước liền.

Đợi miệng hết đắng, cô mới nhìn về phía Hoắc Thiệu Hàng. Dường như anh chẳng cảm thấy gì cả, cứ thế thong dong ra vứt viên thuốc vào thùng rác.

Nhớ đến cảnh tượng vừa rồi, Hạ Dĩ Hàm bất giác đỏ mặt, dường như cô quá giống một đứa trẻ, còn anh thì quá nuông chiều cô.

Thuốc lẫn cả nước bọt... vậy mà cô cũng đành lòng nhổ ra tay anh.

Hoắc Thiệu Hàng lại vào bếp rót một cốc nước khác, "Lúc nãy nhổ ra mất rồi, anh lấy lại cho em viên khác này."

"Vâng..."

Uống thuốc xong, điện thoại của Hoắc Thiệu Hàng đổ chuông. Anh nhìn màn hình, có chút bất ngờ, "Số của em."

"Chị em gọi đấy, nhận đi."

"Ừ."

Hoắc Thiệu Hàng ấn nút nghe, "A lô."

"A lô, em rể, chị muốn hỏi cậu một chuyện."

Người điềm tĩnh như Hoắc Thiệu Hàng mà cũng bị cách xưng hô này làm cho sửng sốt. Anh ho khẽ một tiếng, "Ừm, chuyện gì?"

"Cậu có biết Nam Dịch ở đâu không? Cậu có số điện thoại của anh ấy đúng không? Cho chị, cho chị đi."

"Nam Dịch?", Hoắc Thiệu Hàng nhìn về phía Hạ Dĩ Hàm, cô bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, dùng khẩu hình nói: Chị ấy muốn biết thì nói cho chị ấy biết đi.

Hoắc Thiệu Hàng, "Số thì anh có, còn về việc cậu ta ở đâu, em chờ một lát."

"Ừ được! Vẫn là cậu đáng tin cậy hơn, cậu với em gái chị đúng là đẹp đôi! Chị đây thay mặt cả đại gia đình tán thành cho hai đứa ở bên nhau."

Hạ Dĩ Hàm, "..."

Hạ Dĩ San nói quá lớn tiếng, những lời cô nàng nói, Hạ Dĩ Hàm nghe không sót chữ nào. Cô thầm trợn mắt, họ lấy đâu ra nhiều họ hàng đến thế... Còn nữa, chị ư? Sao tự nhiên cô lại thấy bực thay cho Hoắc Thiệu Hàng nhỉ? Với anh mà nói, Hạ Dĩ San chỉ là một con nhóc mà thôi, thế mà đòi nhảy lên một bậc cơ đấy.

Hoắc Thiệu Hàng đi ra ngoài gọi điện, sau đó nói địa chỉ của Nam Dịch cho Hạ Dĩ San. Lúc anh quay vào, Hạ Dĩ Hàm đã tựa vào gối ngủ thiếp đi rồi.

Anh đắp chăn cẩn thận cho cô rồi gọi điện thoại cho trợ lý bảo cậu ta thay anh xin nghỉ với đoàn phim.

...

Hạ Dĩ San ngụy trang kín mít rồi lái xe đi tìm Nam Dịch. Trước đây cô nàng không cần phải cẩn thận như vậy, nhưng từ lúc Hạ Dĩ Hàm tới, thân phận và gương mặt của "Nghê Hạ" đã trở nên quá quen thuộc với mọi người.

Theo như Hoắc Thiệu Hàng nói, Nam Dịch đang ở phòng thu âm XX. Hạ Dĩ San xuống xe xong liền vội vàng tìm đến địa chỉ đó.

Trong lòng cô nàng có chút phiền muộn, nhưng nghĩ đến việc có thể nhìn thấy Nam Dịch là lại như được an ủi!

Tới trước phòng thu âm, Hạ Dĩ San đẩy cửa đi thẳng vào. Bất ngờ là, trong phòng thu âm không chỉ có một mình anh ta, ngoài hai nhân viên ra thì còn có một gương mặt quen thuộc khác, Quý Thư Bạch.

"Nam Dịch bảo bảo~", Hạ Dĩ San vui ra mặt, cũng không quan tâm đến hình tượng mà nhào thẳng vào lòng Nam Dịch, ôm ghì lấy anh ta.

Mà một câu đó cộng với động tác này, khiến hai nhân viên có mặt há hốc miệng, ngay cả Quý Thư Bạch cũng nghẹn họng trân trối nhìn về phía Nam Dịch.

Tính tình Nam Dịch thế nào, họ đều hiểu, không ưa nói cười nhiều, có chút quái gở, trước nay chưa từng thấy ai dám lỗ mãng trước mặt anh ta.

Cô gái che chắn kín mít này là ai vậy?... Hình như có một mối quan hệ bí mật với Nam Dịch, bằng không sao cô ta làm chuyện khác người thế này mà không thấy Nam Dịch có vẻ tức giận?

Ánh mắt kinh ngạc của Quý Thư Bạch dần trở nên ranh mãnh, đồng thời, anh cũng cảm thấy có gì đó là lạ...

"Buông ra.", hiển nhiên là Nam Dịch đã quá quen với hành vi của cô nàng, trên mặt không hề có vẻ khó chịu.

Hạ Dĩ San hừ hừ, "Không đấy, có phải em buông tay rồi là anh lại chạy mất không? Anh làm em tìm anh khổ lắm đấy biết không hả?"

Khóe mắt Nam Dịch giần giật, rồi đột nhiên, anh ta nói với người ở bên cạnh, "Mọi người ra ngoài trước đi."

Tuy hai cậu nhân viên rất tò mò, nhưng dưới cái nhìn đầy uy lực của Nam Dịch, họ đành phải lẳng lặng lui ra.

Quý Thư Bạch cũng đứng dậy, "Nam Dịch, nếu cậu có bạn đến thì... chuyện nhạc phim để bàn sau vậy."

Nam Dịch gật gật đầu, "Xin lỗi."

"Không sao.", Quý Thư Bạch lại liếc Hạ Dĩ San một lần nữa, cảm giác quen thuộc càng mãnh liệt hơn. Anh đi ra khỏi phòng thu, lúc bước xuống cầu thang, anh thầm nghĩ, người này có dáng người giống hệt Nghê Hạ...

Thấy mọi người đi hết rồi, Hạ Dĩ San mới buông Nam Dịch ra, "Lần này ở Trung Quốc bao lâu vậy? Khi nào đi? Lúc nào đi nhớ bảo em đấy."

Nam Dịch nhìn cô nàng, ánh mắt thoáng tối lại, "Shana, em có chuyện gì giấu tôi? Trước đây sang Đức là vì cái gì?"

Từ sau khi gặp Hạ Dĩ Hàm ở buổi tiệc từ thiện, anh ta đã điều tra về Hạ Dĩ San, nhưng càng điều tra lại càng thấy kỳ lạ. Chị em sinh đôi, Nghê Hạ, cả ông bố Hạ Tông Nguyên nữa... Về Hạ Dĩ San, có quá nhiều chỗ trống không thể điền hết được.

Hạ Dĩ San ngượng ngùng nhìn anh ta, "Anh muốn biết toàn bộ sao? Nếu thế thì anh phải đồng ý với em một việc."

"Việc gì?"

"Làm bạn trai em.", Hạ Dĩ San dày mặt nói.

Nam Dịch khựng lại, sắc mặt thoáng vẻ mất tự nhiên, "Đổi cái khác."

"Không, em chỉ cần việc này thôi."

"Thế em ra ngoài đi, tôi không muốn biết."

"Ơ kìa!", Hạ Dĩ San nhướng mày cao tít, nhưng một lát sau lại ỉu xìu, "Thôi được rồi, thua anh đấy, chỉ cậy em thích anh là giỏi."

Nam Dịch nghe cô nàng nói xong câu cuối cùng, đôi mắt vốn luôn lạnh lùng bỗng ẩn hiện ý cười.

"Vậy thì anh đồng ý một yêu cầu khác nhé, đó lá, sau này không được bỏ đi mà không nói cho em biết nữa."

Nam Dịch nhìn cô nàng nghiêm túc nói những lời này, đột nhiên lại nhớ tới hôm nhìn thấy Nghê Hạ đứng cạnh Hoắc Thiệu Hàng. Lúc ấy, cảm giác trong lòng khiến anh ta vô cùng bất ngờ, anh ta cho rằng mình không thích cô, nhưng nhìn thấy cô đứng bên người đàn ông khác, anh ta lại cực kỳ khó chịu...

Anh ta đã cô đơn nhiều năm thành quen rồi, kiêu hãnh đầy mình, không biết nịnh nọt hay cố hòa thuận với người khác. Sự xuất hiện của Hạ Dĩ San như một tảng đá lớn thả tõm vào mặt biển đang tĩnh lặng, mới đầu không thấy gì, nhưng sau đó lại hất tung lên từng đợt sóng lớn.

Có lẽ, đây là thích chăng?

"Được.", một lúc lâu sau, Nam Dịch gật đầu.

Hạ Dĩ San vui vẻ cười, nụ cười vô tư hồn nhiên này khiến Nam Dịch cảm thấy vừa quen thuộc vừa ấm áp. Anh ta nhìn cô giơ tay về phía mình rồi cất giọng lanh lảnh, "Để em giới thiệu lại một lần nữa nhé, anh Nam, em tên là, Hạ, Dĩ, San."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play