* Trước một ngôi miếu hoang *

" Nè tiểu Minh bọn đệ sống ở đây à" cô nhìn ngắm xung quanh toàn là bụi bẩn tiểu Châu thì đang nằm ngủ trên một đống rơm chiếc chăn đắp cũng chỉ là một mảnh áo rách

" tiểu Châu muội mau tỉnh dậy đi Thiên Vân tỷ sẽ khám bệnh cho muội "

" Ca muội sẽ sống phải không ? " tiểu Châu yếu ớt ngồi dựa vào vách khuôn mặt hốc hác xương gò má nhô cao nhìn trông thật tội nghiệp

" tiểu Châu à mau đưa tay ra cho tỷ xem bệnh nào "

Khuôn mặt hai đứa nhỏ nhìn cô mong đợi , Thiên Vân lúc đầu bình tĩnh xem bệnh bỗng có chút biến sắc nắm lấy cổ tay gầy của tiểu Châu và xem qua các nơi khác trên cơ rồi nhẹ nhàng bỏ tay xuống , khuôn mặt cô dãn ra sau đó lại lập tức tươi cười

" Tỷ có một ít dược liệu có thể làm thuốc bổ muội chỉ bị suy nhược cố ăn uống đủ chất "

Hai đứa nhóc nghe thế liền mừng rỡ còn cô thì thở phào nhẹ nhõm

" Sau này nếu cần giúp đỡ thì cứ đến tìm tỷ , tỷ sống trên núi Vọng Luân và còn nữa số tiền này cho đệ mau đi mua chút thức ăn cho muội muội đừng trộm tiền của người khác nữa biết chưa"

tiểu Minh gật đầu và vui vẻ nhận tiền chợt như sực nhớ điều gì đó liền nhìn Thiên Vân

" Thiên Vân tỷ tỷ nói tỷ sống trên núi Vọng Luân à?"

" Đúng thế nơi đó tuy vắng vẻ nhưng đổi lại phong cảnh rất đẹp lại yên tĩnh hằng ngày ta có thể tìm dược liệu để đổi lấy tiền có vấn đề à "

Tiểu Minh lắc đầu nhưng vẫn kể cho cô nghe về những điều mà lúc cha mẹ nó còn sống vẫn hay kể

" Nhật Nguyệt hỗn loạn

Ma nữ tung hoành

Thiên tai khắp chốn

Thiên hạ tiêu vong

tỷ có biết bài thơ này không"

" không biết, bài thơ này có ý gì"

" Cha đệ nói lúc trước khi đệ còn chưa ra đời, có một truyền thuyết đã từng nói rằng khi trời đất chìm vào bóng tối lúc đó yêu ma sẽ gửi đến nhân gian một con yêu nữ với sức mạnh vô song tàn sát sinh linh khắp nơi chìm trong biển máu , họ còn nói rằng khi đó vị tiên tri kia đã cho biết nơi mà ma nữ đó xuất hiện chính là ở núi Vọng Luân kể từ đó không ai dám đến gần ngọn núi nhưng trên núi lại có nhiều thuốc quý và thú rừng thỉnh thoảng cũng có kẻ tham lam lên núi nhưng đều một đi không trở lại " nói tới đây tiểu Minh nhìn cô đầy nghi ngờ xen lẫn sợ hãi

" Tỷ tỷ không phải tỷ chính là con ma nữ đó chứ "

Thiên Vân cốc đầu tiểu Minh một cái

" Đệ đó nhìn ta giống ma nữ lắm sao, tuy ta sống trên núi cũng chẳng thấy nó nguy hiểm như lời đồn "

" Hi hi xin lỗi tại đệ rất nhát nghe đến ma quỷ là sợ rồi, xin lỗi tỷ hả "

" Được rồi biết đệ không cố ý ,ta có chuyện muốn nhờ đệ giúp "

"tỷ cứ nói đệ từ nhỏ sống ở đây không có chuyện gì làm khó được "

" Đơn giản thôi , đệ hãy tìm cho ta những tiệm thuốc mua dược liệu với giá cao, ta sẽ đem đi bán lúc đó ta sẽ chia tiền với đệ " nhìn thằng nhóc khuôn mặt hí hửng khi nghe khiến Thiên Vân không thể nhịn cười

" Thật hay quá vậy là đệ không cần phải đi trộm nữa đa tạ tỷ tỷ"

Nói xong cô đưa số dược liệu trong giỏ cho nhóc rồi định quay đi thì tiểu Châu gọi cô lại

" Thiên Vân tỷ tỷ muội tặng cho tỷ miếng ngọc này"

miếng ngọc nhìn thoáng là biết vật quý màu hổ phách có nạm hoa văn của đại bàng tỉnh sảo cô nhận lấy thầm nghĩ đã từng thấy kí hiệu này nhưng lại không nhớ đã thấy ở đâu

" Cảm ơn muội ta đi đây nhớ giữ gìn sức khỏe nhá "

" Tạm biệt "

Thiên Vân vui vẻ đi trên đường tay cầm miếng ngọc không ngừng nhìn ngắm trong lòng luôn cảm thán vẻ đẹp của nó . Đang đi thì bị đụng trúng ai đó

"Á đi đứng gì kì vậy dám đụng phải bổn tiểu thư"

" Mắt cô bị lé rồi à , ai đụng trúng ai mà không biết à "

Khi đứng dậy đập vào mắt cô là cảnh tượng kinh ngạc

" Vy..Vy Vy là cô à "

" Vy Vy gì chứ đây là thiên kim phủ Thừa tướng tiểu thư nhà ta tên là Tuệ Anh "

* " Thì ra là nhầm người nếu cô ta thật sự là Vy Vy thì có trời mới biết mình làm gì cô ta" * cô nghĩ thầm

" Mau đi thôi, hôm nay Tử Kỳ ca ca đang ở Khương Đình ", " Vâng ạ"

Bọn họ nhanh chân đi trước mà không thêm xin lỗi một câu

" Xí tưởng là thiên kim là thích gì thì làm à , coi như hôm nay ta xui . Ấy quên mất là mình phải đi mua thức ăn !!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play