Nhà của chú Vương cách sở y tế không xa, trước kia ở cùng một dãy hàng xóm. Nửa năm ngoái, chú Vương đi huyện có việc, người vợ già tinh thần có vấn đề ở nhà một mình đã châm lửa đốt nhà, lửa lan cực lớn, may mà Lục Trung Quân vừa hay đi ngang qua, thấy thế bèn mượn chăn nhà hàng xóm choàng vào người lao vào cứu bà Vương ra, sau đó hỏa hoạn cũng đã được dập tắt. Sau trận hỏa hoạn, bởi hàng xóm có thành kiến nên chú Vương đã chuyển nhà mình ra cái kho độc lập nhỏ bên ngoài cách hơn mười mét thường dùng để cất đồ, cũng dựng tường lên đàng hoàng. Như vậy nhỡ nếu người vợ tinh thần có vấn đề của mình lại lần nữa gây hỏa hoạn thì sẽ không ảnh hưởng đến nhà khác. Giờ ông đã đưa vợ đi chữa bệnh, con trai độc thì làm việc ở bên ngoài, trong nhà không có ai cả.
Lục Trung Quân đưa An Na đến nhà ông Vương, vừa mở cửa, môi hai người đã quấn lấy nhau, An Na bị anh ôm vào phòng, đẩy lên giường.
Lục Trung Quân mặt đỏ ửng, hô hấp dồn dập, lúc anh đưa tay định cởi quần áo thì bỗng dừng lại.
– Em bằng lòng không? – Anh nói bên tai cô, – Nếu em hối hận, cứ nói với anh, anh có thể ngừng được ngay.
Gương mặt An Na cũng đỏ bừng thẹn thùng, nhìn chăm chú vào đôi mắt dịu dàng sâu thẳm của anh, đưa cánh tay ra chủ động ôm lấy cổ anh.
– Trung Quân, từ trước tới giờ em chưa từng thích ai như anh, rất thích anh. Em muốn anh luôn nhớ đến em, không được quên em…
Lục Trung Quân không do dự nữa.
Rất nhanh, An Na tóc xõa tung nằm dưới người anh, làn da trắng nõn trơn bóng, đẹp đến không tưởng tượng nổi, tựa như nữ thần bước ra từ bức tranh phương tây tinh xảo tuyệt đẹp. Lục Trung Quân suýt chút nữa thì ngừng thở. Bởi là lần đầu tiên, bởi vì quá kích động và căng thẳng, anh mất rất nhiều sức và thời gian mới mang được “áo mưa” vào, kết quả còn chưa vào trong đã bị tuột, đành phải bỏ đi dùng cái khác. Lần thứ hai đi vào, hai người chậm rãi phối hợp cuối cùng mới hoàn thành.
Khi khoảnh khắc đã hoàn toàn kết hợp với cô, tựa như có một dòng nước ấm thổi quét qua từng lỗ chân lông của anh tràn qua thân thể, cả người anh ngập trong cảm giác sung sướng cực độ vì đã hoàn toàn thần phục được cô mang lại mà trước nay chưa từng có.
Anh vẫn luôn si mê cảm giác điều khiển máy bay bay lượn trên bầu trời, đó là một cảm giác chinh phục thế giới, tự do đến vô cùng.
Nhưng giờ đây, cảm giác cô mang lại cho anh, là một cảm giác hoàn toàn khác biệt mà từ trước đến nay anh chưa bao giờ tưởng tượng nổi, chính là chinh phục cô.
Cô gái anh chinh phục được giờ đang nằm dưới thân thể anh, để đưa cô và anh cùng nhau lên đỉnh mây trời kia, từ nay về sau không bao giờ rời khỏi anh, chỉ một ý niệm đó trong đầu thôi thế nhưng mà cũng đã làm cho sâu trong thân thể có một ngọn lửa như lưỡi rắn mãnh liệt nhảy lên không gì sánh được. Nếu như không phải vì đau đớn lần đầu tiên cô tiếp nhận anh, anh thật sự muốn hóa thành mãnh thú, dùng tứ chi bách hài của mình để đem luồng lực lượng khổng lồ vô cùng vô tận kia nhào nặn cô triệt để, rồi nuốt hết vào bụng.
Thời tiết ban đêm vẫn khá se lạnh, thân thể trẻ trung mạnh mẽ của anh dần dần ướt đẫm mồ hôi, từng giọt mồ hôi dọc theo bả vai căng phồng lên tạo thành đường cong gợi cảm của anh chậm rãi nhỏ xuống, khi anh rốt cuộc không kiên trì được nữa buông lỏng bả vai, một giọt đã rơi xuống má An Na.
Trên trán và chóp mũi An Na cũng lấm tấm mồ hôi, trên tóc, hàng mi, lông mày, tất cả đều ươn ướt.
Cô chậm rãi mở mắt ra, nhận thấy người đàn ông đang vô cùng thỏa mãn kia cúi đầu tới, hôn lên môi cô.
Nụ hôn này không mạnh mẽ tràn ngập chiếm giữ như mọi lần, nụ hôn này vô cùng vô cùng dịu dàng, mang theo yêu thương và vỗ về. Cơn đau bởi lần đầu tiên đón nhận anh đã bởi nụ hôn quá dịu dàng này mà dần dần dịu lại, cô cảm nhận được rõ sự dịu dàng và săn sóc của anh.
Một đêm này, một đôi tình nhân vừa nếm trải sự mới lạ và sung sướng, không có chút rào cản nào ngăn cách đã ôm nhau thật chặt, cứ thì thầm tâm tình với nhau như vĩnh viễn không bao giờ hết, tận lúc trời điểm sáng, Lục Trung Quân mới lưu luyến buông An Na trong lòng ra, mặc quần áo tử tế, cũng giúp cô mặc lại từng thứ một.
An Na bước xuống giường, khi đặt chân xuống đất, hai chân vẫn bủn rủn, cả người thoáng lảo đảo.
Lục Trung Quân vỗi đỡ lấy cô, bốn mắt nhìn nhau.
– Còn đau lắm à? – Anh hỏi.
Anh cảm giác được, lúc bản thân đang hưởng dụng yến tiệc trên thân thể cô, thân thể cô quá căng thẳng không có sung sướng như anh đang hưởng thụ, thậm chí là còn đau đớn.
Anh thật sự muốn trước khi mình đi sẽ trao cho cô niềm sung sướng hạnh phúc giống mình đã nhận được từ cô, nhưng nhìn cô có vẻ chưa khôi phục, căn bản không thể nào tiếp nhận anh một lần nữa.
Nghĩ sáng sớm mình sẽ đi rồi, có lẽ sẽ lâu lắm mới được gặp lại cô, Lục Trung Quân lập tức ảo não.
An Na cắn môi, khẽ lắc đầu:
– Hơi hơi thôi…
Anh nhìn cô chăm chú, bỗng cúi đầu rủa một câu, lại bế cô trở lại giường.
– Anh chẳng muốn đi…
…
Nói không muốn đi, cũng chỉ là điều không muốn trước khi đôi tình nhân xa nhau.
Trước hừng đông, An Na bị Lục Trung Quân đưa đến nhà cô Lý Hồng.
An Na phát hiện mình đã nghĩ sai một việc.
Cô không ngờ anh lại cứ kiên quyết muốn cùng cô đến nhà cô Lý Hồng tỏ rõ quan hệ của hai người. Đương nhiên sẽ không nói chuyện đêm qua hai người đã ở bên nhau, chỉ nói quan hệ yêu đương mà thôi, muốn nhờ cô Lý Hồng săn sóc cô.
An Na lúc đầu không chịu, nhưng thái độ của anh rất cương quyết, bất luận cô làm nũng hay nói lý như nào anh cũng không nghe theo.
Lần đầu tiên cô biết được anh lại cố chấp đến như thế, cuối cùng đành phải đầu hàng.
….
Thời điểm anh cứ cương quyết làm như vậy, An Na trong cơn kích động đã rất muốn nói rõ thân phận lai lịch của mình cho anh biết.
Nhưng sự kích động này rất nhanh bị cô áp chế xuống.
Dù là nói với bố mẹ cô là con gái tương lai của họ, chỉ sợ họ cũng khó mà tin tưởng, huống chi là Lục Trung Quân.
Ý nghĩ này quá hoang đường, cô không muốn mạo hiểm, hoặc là không muốn khiến mọi việc trở nên phức tạp trước khi anh đi.
Mấy ngày qua rơi vào tình yêu cuồng nhiệt với anh, đầu óc cô như biến thành bọt biển, toàn bộ chỉ còn sót lại một chút ý chí cuối cùng, cô cũng nghĩ tới chuyện sau này, sơ bộ dự tính là chờ nghỉ hè sẽ đi thành phố S, chờ chuyện của anh trai Tiểu Quang đã qua thì sẽ nghĩ cách sống yên ổn, sau đó mới đem tình hình nói cho anh biết mình không phải Lý Mai.
Hiện giờ vào lúc này thật sự không phải là lúc nói cho anh biết.
Cũng may trước đó cô đã thẳng thắn nói ra thân phận thật của mình cho cô Lý Hồng biết, hai người cũng thống nhất không tiết lộ ra ngoài. Lục Trung Quân cương quyết, vậy thì nghe theo anh đi. Đoán chừng cô Lý Hồng sẽ rất kinh ngạc, nhưng cũng sẽ không đến mức phản ứng mạnh mẽ.
…
Hai người đến nhà cô Lý Hồng lúc chưa tới năm giờ sáng.
Cô Lý Hồng tuổi đã nhiều, tối ngủ ít, sáng dậy rất sớm, giờ này đã thức dậy rồi, nhìn trời vẫn tối om, nhưng nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa, đi ra thấy An Na cùng Lục Trung Quân sóng vai đứng ở ngoài cửa thì hết sức bất ngờ, kinh ngạc nhìn hai người.
Lục Trung Quân cũng không đợi bà nói gì đã đi vào, đóng cửa lại nói:
– Cô ơi, bọn cháu tìm cô sớm là có việc. Chín giờ sáng cháu đi rồi, trước khi đi muốn cho cô biết một chuyện, nên sáng sớm cùng Mai Mai về đây.
– Chuyện…gì thế?
Cô Lý Hồng nhìn sang An Na, vẻ mặt hoang mang.
– Cháu và Mai Mai đang yêu nhau. Cô ấy không có bố mẹ, chỉ có cô là người thân duy nhất. Cháu đi rồi, mong cô săn sóc cô ấy hộ cháu.
Cô Lý Hồng cuối cùng mới có phản ứng.
Bà là quả phụ, vất vả nuôi Trần Lệ và Trần Xuân Lôi khôn lớn, còn mở quầy hàng vặt, dĩ nhiên cũng là người có đầu óc, thấy An Na chỉ nhìn mình là hiểu ra mọi chuyện, gật đầu:
– Ôi chà, cháu yên tâm…
– Cám ơn cô, – Lục Trung Quân liếc nhìn An Na, – Cháu sẽ nói mọi chuyện cho bố cháu biết, đến khi thích hợp bọn cháu sẽ thành hôn.
Cô Lý Hồng sửng sốt. An Na cũng ngây dại cả người.
– Tốt, tốt quá…
Cô Lý Hồng lắp bắp, sau đó chẳng biết nói gì nữa cứ đứng nguyên tại chỗ.
– Ấy, các cháu đói không, để cô đi làm món điểm tâm…
– Không cần đâu ạ…
An Na lấy lại tinh thần, thấy đã không còn sớm, vội kéo Lục Trung Quân đi vào trong.
Nói thật lòng, biểu hiện thái độ vừa rồi của anh khiến cho An Na hết sức cảm động, nhưng trong lòng cũng nảy sinh một cảm giác tội lội vì đã lừa gạt anh. giờ hai người đối diện nhau, cô lại không biết phải nên nói gì.
– Em xem, còn dễ hơn em tưởng tượng nhiều. – Lục Trung Quân mỉm cười với cô, – Chúng ta ở bên nhau thời gian qua, khó đảm bảo không ai không biết, nhỡ anh đi rồi lại có những điều tiếng chẳng hay ho gì, anh sợ cô của em sẽ hiểu lầm em, cho nên cứ thẳng thắn nói với bà là tốt nhất. Phía cô em đã xong, chờ anh nói với bố anh một tiếng là chúng ta kết hôn được rồi. Bên chỗ bố anh em không phải lo lắng đâu, anh sẽ giải quyết.
An Na còn chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn sớm như thế, vội nói:
– Anh không cần phải nôn nóng nói cho bố anh biết chuyện chúng mình đâu. Em không vội…chờ sau hãy nói đi.
Lục Trung Quân có vẻ không vui, cầm tay cô lên lắc lắc mạnh.
– Cái gì mà để sau hãy nói hả? – Anh cúi xuống nói vào tai cô, – Em đã là người của anh rồi, đương nhiên phải nhanh kết hôn thôi.
An Na nhìn anh, đè thấp giọng hỏi:
– Trung Quân, nếu có một ngày anh biết em gạt anh, anh sẽ thế nào?
Lục Trung Quân ngẩng lên nhìn phía sau cô, thấy cô Lý Hồng chưa vào theo thì cúi sát tai cô thì thầm:
– Em đã ngủ với anh rồi, còn gạt anh gì nữa hả? Dù sao chỉ cần em đồng ý gả cho anh, mặc em gạt gì anh cũng đều nhận hết. Anh chỉ muốn giữ được mạng về cưới em thôi.
An Na thở phào nhẹ nhõm, đánh anh một cái.
Lục Trung Quân bật cười khoái trá, hai người trò chuyện một lúc, chỉ hận trời quá mau sáng là sẽ phải xa nhau. Trước khi đi anh bảo cô vào ngủ, không cần phải đi tiễn anh nữa, anh sẽ bảo người của đồn công an lái xe đưa anh ra huyện, tiện thể đi qua xử lý chuyện đụng phải chuồng heo nhà người ta.
An Na nghe theo, nhưng vẫn đứng ở cửa nhìn anh đi, tận đến khi bóng anh đã khuất khỏi tầm mắt, cô vẫn đứng lặng ở đó một lúc lâu, sau đó mới quay người đi vào phòng, đem chuyện của mình và Lục Trung Quân nói lại cho cô Lý Hồng biết một lần nữa.
Cô Lý Hồng có vẻ đã bình thường trở lại, thậm chí còn rất vui mừng, nói Lục Trung Quân là một người tốt sau này có thể dựa vào được, nếu cô thật sự rời khỏi đây, có một chỗ dựa vững chắc như thế thì bà cũng yên tâm.
An Na tối qua ngủ không ngon, cả đêm gà gật trong lòng Lục Trung Quân, nói chuyện một lúc với cô Lý Hồng xong, mang theo một bụng ngọt ngào và hạnh phúc, cùng với một tia không xác định về tương lai đi ngủ.
Lúc cô thức dậy đã là giữa trưa rồi, cô Lý Hồng cho cô biết, trước khi đi Lục Trung Quân còn tạt qua, để lại cho cô một phong thư.
An Na mở thư ra, phát hiện bên trong là một xấp tiền, ngoài ra còn có cả Mao phiếu, có vẻ như đây toàn bộ là tài sản của anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT