Lục Trung Quân vừa lên xe, Lục Tiểu Lâm ngồi sau xe liền chồm lên trước hỏi.
– Còn nhỏ đừng xen vào chuyện người lớn. – Lục Trung Quân khởi động xe, nhấn ga cho xe chạy.
– Anh mau khai báo, có phải anh thấy người ta xinh đẹp mà có ý theo đuổi không?
– Anh tìm cô ấy có việc, vì nhân dân phục vụ đấy.
Lục Tiểu Lâm cong miệng.
– Hứ, em chẳng tin. Em chả bao giờ thấy anh phục vụ nhân dân bao giờ cả. Có việc mà sao không cho em xuống đi cùng anh hả? Anh còn chống chế à, ngoan ngoãn trả lời em.
– Lục Tiểu Lâm, em càng ngày càng hư đấy. Em có tin anh sẽ tìm cách gả sớm em đi để cho em gây họa cho người khác không. Để anh nghĩ xem ai hợp đây…Cậu con trai nhà chú gì ấy, hơi đần, nhưng cũng được…Để anh hỏi xem.
– Ghét anh lắm, làm gì có anh nào như anh. – Lục Tiểu Lâm đánh vào lưng Lục Trung Quân.
Lục Trung Quân cười, – Vẫn biết anh là anh của em à. Em nói đi, có phải em nói dối người nhà lén ra ngoài không? Đợi hai ngày nữa thì về đi em, không thì họ lại sốt ruột.
Lục Tiểu Lâm ngồi yên, bầu không khí trong xe trở nên yên tĩnh.
– Sao không nói gì thế? – Lục Trung Quân nhìn em gái qua gương chiếu hậu, – Em không nói gì anh lại không quen.
– Anh, – Lục Tiểu Lâm bỗng ngước mắt lên, – Anh nói đi chuyện này là như nào? Em không tin anh sẽ làm ra chuyện như thế. Anh nhất định có nỗi khổ trong lòng. Là vì chị ấy đúng không? Chị Hoa Lan giờ vẫn đau lòng lắm.
Lục Trung Quân chau hàng lông mày:
– Liên quan gì đến cô ấy. Được rồi, em đừng nói gì nữa.
– Được, em không nhắc đến chị ấy nữa. Nói bố đi. Bố đang giận anh lắm. Nhưng bố không nên đánh anh, mà anh sao lại chẳng giải thích cho bố gì cả thế? Giờ bố còn không cho phép bọn em nhắc đến tên anh trước mặt bố nữa.
Nụ cười trên mặt Lục Trung Quân dần tan biến.
– Không có nỗi khổ gì cả, chỉ là như thế thôi. – Anh bình thản nói.
Lục Tiểu Lâm ngớ ra, nhìn vào gáy Lục Trung Quân.
– Thôi được, dù là có việc đó, vậy thì sao? Ai mà chẳng phạm lỗi chứ. Anh, anh về xin lỗi bố, bố nhất định tha thứ cho anh. Anh xem giờ anh trông như nào nào, anh định ở cái nơi khỉ ho cò gáy này mãi à?
– Em đấy, đừng có kỳ thị khu vực. – Lục Trung Quân cười, – Con mắt nào của em thấy anh không thể ở đây được thế? Nói thật, nơi này rất tốt, anh của em không muốn đi đâu nữa rồi.
– Anh nói dối. – Lục Triểu Lâm trách móc, – Làm phi công bay trên trời cao luôn là mơ ước từ nhỏ của anh. Anh là phi hành viên ưu tú tốt nghiệp học viện hàng không hàng đầu ở Moscow, là anh hùng hàng không trên chiến trường trên không, anh thật sự chịu sống cả đời ở nơi này ư? Anh à, em xin anh, anh đừng ngang nữa, về xin lỗi bố đi. Chuyện này chỉ cần anh xin lỗi, bố sẽ tha thứ cho anh…Mà anh ngang bướng như thế, anh không biết chứ, trong lòng em cũng rất khó chịu…
Lục Tiểu Lâm mắt đỏ lên.
Lục Trung Quân phanh xe lại, đỗ ở vệ đường, quay lại, véo má cô em gái.
– Lâu rồi không thấy em khóc, quên mất vẻ khóc lóc mũi nổ bong bóng của em rồi. Mau khóc cho anh em, anh mua kẹo đường cho em.
– Anh đúng là đáng ghét. – Lục Tiểu Lâm nín khóc bật cười, vặn cánh tay của Lục Trung Quân, – Anh không phải là anh của em. Lớn rồi mà chẳng đứng đắn gì cả. Em hỏi thật, anh định như này với bố đến khi nào?
Ánh mắt Lục Trung Quân khẽ dao động, quay lại tiếp tục lái xe đi, rì rì nói:
– Tiểu Lâm, bố trách anh làm mất mặt bố, thấy anh thì tức giận đánh với đánh, có khi lột da anh cũng không hết giận ấy. Em đừng làm khó anh nữa. Anh đưa em đi ăn đồ ngon, mai tiễn em về Bắc Kinh.
……
Buổi tối, Quách Vân được cho về, lén lút cúi đầu đi vào nhà nhưng vẫn bị hàng xóm nhìn thấy, có người đến nhà tỏ vẻ quan tâm hỏi han, bà Quách lấy cớ đau đầu được một hai câu là đuổi khéo khách về, đóng cửa lại. Một lát sau, đã có người tụ tập ở quầy hàng nhà côLý Hồng bàn tán chuyện này, nói Quách Vân may mắn, không bị bắt đi cải tạo giáo dục.
Cô Lý Hồng đóng quầy hàng về nhà, Tiểu Ny đã đi ngủ, qua phòng An Na nhìn qua thấy An Na còn chưa ngủ đang tựa ở đầu giường cạnh lò sửa thì đi vào, hỏi:
– Cháu sao thế, lúc tối về thấy cháu cứ ở mãi trong phòng. Không khỏe à?
An Na nói trường học có nhiều việc, hôm nay về hơi mệt nên không ra ngoài.
– Cháu này, Quách Vân về nhà rồi đấy. Có phải cháu đi tìm Đội trưởng Lục để nhờ không?
An Na sững ra, lắc đầu.
– Không ạ. Cháu cũng định là tìm anh ta nhờ một câu, nhưng chưa kịp. Bạn ấy về là tốt rồi.
– Chả tốt gì đâu. Nghe nói ai mà bị bắt thì sẽ bị phán một hai năm ấy. – Cô Lý Hồng lắc đầu, – Cháu không đi tìm Đội trưởng Lục kia cũng tốt, tránh cho những người kia nói này nói nọ các cháu. Nếu không có gì thì cháu đi ngủ sớm đi, cô cũng đi ngủ đây.
Cô Lý Hồng đóng cửa, tiếng bước chân dần đi xa.
…………..
Một đêm An Na ngủ không ngon. Sự việc ban ngày kia đã làm ảnh hưởng đến cô, đến giờ vẫn chưa nguôi, khiến cô cảm thấy rất phức tạp. Thảo nào tối hôm đó lúc ở trạm thông tin, khi đối mặt với Lục Trung Quân, thấy anh cười, cô cứ thấy như quen quen. Lúc đó cô còn tưởng mình bị ảo giác, giờ đã chứng minh, đây không phải là cảm giác sai, mà là mình đích thực đã gặp anh ta rồi, là ở trong một tấm ảnh cũ.
Phát hiện này làm cô càng khẳng định một chuyện, đó là bố mẹ cô hiện đang sinh sống ở thành phố S.
………….
Mấy ngày nữa là tới tết Nguyên Đán, An Na và các học sinh đi huyện tham gia biểu diễn văn nghệ.
Buổi biểu diễn vừa kết thúc, tiết mục cuối giành được giải nhì, được đài truyền hình huyện phỏng vấn quay phim, Hiệu trưởng Lý cực kỳ vui mừng, tuyên bố sẽ dẫn mọi người đi vườn thực vật tham quan.
Vườn thực vật của huyện C xây dựng trước giải phóng, ban đầu do một nhân sĩ nước ngoài xây dựng nên, trải qua lịch sử lâu dài, đến giờ quy mô cũng rất lớn, bên trong có rất nhiều giống trong và ngoài nước quý hiếm. Hai năm qua nước nhà thực hiện chế độ cải cách mở cửa, ngành lâm viên cũng bắt đầu đón nhận thư đến của các ngành tương quan từ Mỹ, Canada…, yêu cầu trao đổi tư liệu về thực vật, cũng được coi là vườn thực vật có ảnh hưởng tầm cỡ ở quốc tế.
Các học sinh nghe xong rất phấn khởi, An Na dĩ nhiên cũng đi.
Tết Nguyên Đán được nghỉ nên người đi tham quan trong vườn thực vật khá đông, lúc đi thăm thú một giống thực vật, có một người nước ngoài chừng bốn mươi tuổi xách cái túi, cầm camera đi chụp cận cảnh từng cây thực vật.
Hiện tại trong nước mở cửa chưa lâu, người nước ngoài vẫn rất hiếm, nhất là kiểu thành phố nội địa xa xôi như thành phố C này, cả chặng đường bị người ta chỉ chỏ nhìn ngó cũng không phải là lạ. Các học sinh nhìn thấy người nước ngoài thì cũng nhao nhao lên tò mò nhìn.
Người nước ngoài kia thấy các học sinh nhìn mình chằm chằm thì dừng việc chụp ảnh, vẫy tay với An Na và các học sinh, nói bằng tiếng Hán trọ trẹ:
– Tôi là Pierre Lỗ, đến từ nước Pháp, tôi rất thích đất nước của các bạn.
Các học sinh thấy người nước ngoài nói chuyện với mình thì ngượng ngùng, không dám đáp lời. An Na mỉm cười trả lời bằng câu tiếng Trung:
– Chào mừng ngài đến Trung Quốc.
Chào người nước ngoài xong, An Na dẫn các học sinh tiếp tục đi thăm quan, khi chuông báo bốn giờ chiều, thấy thời gian không còn sớm, bèn cùng các học sinh ra cổng chờ mọi người, đúng lúc trông thấy người nước ngoài vừa rồi đang khoa tay múa chân nói chuyện với nhân viên trực ban, thỉnh thoảng còn nhảy ra một hai từ đơn Anh ngữ, dáng vẻ hết sức lo lắng.
Vẻ mặt của nhân viên trực ban cứ đờ ra, đầy luống cuống, chung quanh dần dần có nhiều du khách đứng xem.
– Có ai biết tiếng Anh hay tiếng Pháp không? Tôi cần trợ giúp.
Người nước ngoài nói chuyện với nhân viên trực ban thất bại, quay lại hỏi mọi người đứng xem, ánh mắt lo lắng.
– Pierre Lỗ tiên sinh, tôi có thể giúp được gì không ạ?
An Na bước lên hỏi.
Người nước ngoài thấy An Na thì lộ vẻ mừng rỡ, chạy tới, bắt đầu nói liên hồi.
Ông ta là nhà thực vật học kiêm nhiếp ảnh gia, là giảng viên của một trường đại học nổi danh ở nước ngoài, tiếng Trung thì chỉ biết nói bập bẹ vài từ. Ông ta đi theo đoàn đến Trung Quốc giao lưu học thuật. Giao lưu xong, bản thân mộ danh đến thăm quan vườn thực vật của thành phố C. Vốn là có người bạn đi cùng, hôm qua đã tới đây thăm quan rồi, vẫn chưa thỏa mãn, hôm nay lại đến nữa. Nhưng hôm nay người bạn lại có việc không tới, ông ta đi một mình. Lúc chuẩn bị về thì phát hiện ví da không thấy đâu, ngoài tiền và hộ chiếu ra thì phương thức liên hệ với người bạn đều ở trong đó, vì vậy vô cùng sốt ruột lo lắng.
– Ông khẳng định là mất ở đây à? – An Na hỏi.
– Đúng vậy, tôi chắc chắn. Lúc đi vào nó vẫn ở trong túi áo tôi. – Người nước ngoài gật đầu.
An Na nói lại tình huống cho nhân viên trực ban. Nhân viên trực ban vội vã đi báo lãnh đạo. Nghe nói là người nước ngoài đến thăm quan vườn thực vật thì bị mất ví da trong đó có cả tiền và hộ chiếu, lãnh đạo vô cùng coi trọng, đích thân đến khuyên nhủ, còn thông báo qua loa đi tìm khắp khu vườn thực vật.
Một lát sau, tin tức đã có, nói đã tìm thấy ví da rồi. Vừa may đó là một học sinh của An Na vào lúc hoạt động tự do đã tìm thấy ở góc bồn hoa, bèn đưa đến văn phòng trực. Có lẽ là lúc ông ta chụp ảnh đã không cẩn thận làm rơi ra ngoài.
Pierre Lỗ lấy lại được chiếc ví da, thấy mọi thứ bên trong vẫn còn nguyên thì vô cùng cảm kích, cứ nhếch ngón cái lên với lãnh đạo vườn thực vật, lại hỏi tên An Na. An Na nói tên tiếng Anh của mình, người nước ngoài kia cảm kích:
– Cô An Na, tôi rất hiếm khi gặp người Trung Quốc biết nói tiếng Pháp. Cô biết nói Tiếng Pháp, trước đây từng ở Pháp rồi à?
– Tôi có ở đó mấy năm. – An Na mỉm cười đáp, – Hy vọng ông có chuyến đi vui vẻ ở Trung Quốc. Lần sau nhớ cất kỹ ví nhé, đừng để mất nữa.
Pierre lỗ cười to:
– Trung Quốc là một đất nước thần kỳ, tôi rất muốn đến từ lâu rồi. Hai này nữa tôi về nước, nhưng sẽ mau chóng quay lại thôi.
Người nước ngoài đó mong muốn được chụp chung với An Na và các học sinh và lãnh đạo của vườn thực vật, chụp ảnh xong mới đi.
Lãnh đạo vườn thực vật tỏ lòng cảm ơn hiệu trưởng Lý, bảo hôm nay may mắn có giáo viên và học sinh của trường đã giúp người nước ngoài, để biểu đạt, toàn bộ vé thăm quan sẽ được hoàn lại.
Hiệu trưởng Lý hết sức tự hào, trên đường về trường nói:
– Tiểu Lý à, cháu làm tốt lắm. Mà sao bình thường không nghe thấy cháu nói mình biết tiếng Pháp thế?
– Trước kia em có tự học ạ. – An Na khiêm tốn đáp.
– Nhân tài nha. – Hiệu trưởng Lý khen.
…..
Trở về thị trấn, chuyện nhỏ này cũng trôi qua, An Na không hề để trong lòng. Qua tết Nguyên Đán thì nhà trường sẽ bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, cuối cùng cuối tuần đã qua, hôm nay được nghỉ.
An Na trở về nhà, vừa bước vào, cô Lý Hồng đã bảo An Na đưa Tiểu Ny ngày mai đi huyện tìm Trần Lệ.
Chủ nhật trước, Trần Lệ đã nói với An Na rồi, cậu thanh niên họ Cao đã đồng ý gặp mặt cô, lúc đó An Na lấy lý do bận bịu ở trường mà từ chối. Hai ngày trước, Trần Lệ còn nhắn tới, thúc An Na tới.
An Na biết cô Lý Hồng đang muốn tìm mối cho mình, cô nói với bà:
– Cô à, chắc cháu không đi được đâu ạ. Trường nghỉ, cháu muốn quay về Thượng Hải một chuyến ạ.
Cô Lý Hồng ngớ ra:
– Quay về Thượng Hải làm gì thế? Căn nhà đơn của mẹ cháu trước kia không có ai nữa, nhà cũng đã bị thu hồi, cháu qua đó thì ở đâu?
– Cháu có bạn ở đó ạ, cô đừng lo. – An Na nói dối, – Lần trước cháu đi quá gấp, còn chưa kịp xử lý chuyện bên đó. Cháu muốn nhân dịp nghỉ đông mà về một chuyến để xử lý cho xong ạ.
– Cháu về cũng được, nhưng sao gấp thế, cứ đi gặp người ta rồi về cũng được mà.
– Chuyện gặp mặt để sau thôi cô ạ. Việc bên kia thật sự rất gấp, cháu muốn ngày mai đi luôn ạ.
– Vậy à. – Cô Lý Hồng suy nghĩ, – Thôi được, vậy cháu cứ đi đi. Khi nào quay lại đây sẽ bảo chị cháu bố trí lại. Cô nói này, nghỉ lễ không có mấy ngày, nhớ đừng ham chơi đấy, nhớ phải về để đón ngày lễ với cô nhé.
An Na gật đầu, vào phòng thu dọn hành lý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT