Tuyết rơi xuống dưới màn đêm, Dương Hồng Quyên đang ngồi xổm bên lề đường với vẻ mặt đau đớn.

Viên Phi lái xe ngang qua thì thấy Dương Hồng Quyên. Anh ta không quan tâm và tiếp tục lái đi. Đưa mắt nhìn qua kính chiếu hậu, Viên Phi thấy cô đang gục đầu xuống. Tuyết rơi dày đặc, cơ thể cô gần như phủ đầy tuyết. Tuy không muốn quan tâm nhưng chân thì lại không nghe lời chỉ bất ngờ đạp phanh, tiếng xe thắng gấp vang lên trong sự yên tĩnh. Sau đó, anh lùi xe rồi dừng lại trước mặt Dương Hồng Quyên.

Lúc này cô cúi đầu, ôm bụng nên không nhìn thấy Viên Phi.

Viên Phi bấm còi. Bấy giờ cô mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh. Trông cô rất đau đớn, phớt lờ anh, lại cúi đầu xuống. Viên Phi mở cửa, bước xuống xe. Anh đứng trước mặt Dương Hồng Quyên, hỏi: “Cô bị làm sao thế?”

Dương Hồng Quyên chỉ cúi đầu, ôm bụng, không trả lời.

Viên Phi ngồi xổm xuống, hỏi cô: “Đau bụng hả?”

Dương Hồng gật đầu.

“Bị bệnh hay… đau bụng kinh?” Viên Phi thẳng thắn hỏi.

Dương Hồng Quyên ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh quan tâm tôi làm gì! Đi đi!”

Hết cách, anh đành ôm cô lên, mở cửa, đặt cô ngồi lên ghế rồi thắt dây an toàn lại. Khi thắt dây an toàn, anh vô tình chạm vào tay cô, anh có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương kia, Viên Phi không nói gì, chỉ nhíu mày.

“Nếu cô bị bệnh, thì tôi sẽ đưa đến bệnh viện. Còn nếu bị đau bụng kinh, tôi không thể giúp gì được.” Viên Phi cũng lên xe, anh quay đầu lại, nói với Dương Hồng Quyên.

Dương Hồng Quyên nhịn đau, nói: “Chở tôi về nhà.”

Viên Phi biết cô đến. Anh nhìn quần áo của cô, cảm thấy quá phong phanh, cau mày nói: “Cô mặc ít như vậy để quyến rũ đàn ông à? Ngay cả cơ thể mình cũng không quan tâm.”

“Liên quan gì tới anh!” Giọng của Dương Hồng Quyên yếu ớt vì rất đau.

Trong lòng Viên Phi đột nhiên bừng lên một ngọn lửa ngọn lửa, thiếu chút nữa không kiểm soát được thì bốc cháy. Anh thực sự muốn ném cô ra khỏi xe, nhưng anh vẫn nén lại, nghiến răng hỏi: “Nhà cô ở đâu?”

“Ở phía đông khu Thanh Giang.”

“Số nhà?”

“31-2.”

Viên Phi tìm địa chỉ trên bản đồ, sau đó khởi động xe. Ba mươi phút sau, chiếc xe đến nơi cô bảo. Anh đưa Dương Hồng Quyên ra khỏi xe, đi vào thang máy thẳng đến trước cửa nhà 31-2.

“Chìa khóa ở đâu?” Anh cúi đầu hỏi người trong vòng tay.

“Trong túi.” Dương Hồng Quyên thì thầm.

Viên Phi thò tay vào túi tìm chìa khóa để mở cửa. Nhà có một phòng ngủ, một phòng khách, cửa phòng ngủ đang mở. Anh bế cô vào phòng ngủ, đặt cô lên giường.

Dương Hồng Quyên nằm trên giường, lăn một cái. “Bịch”, cô lăn ngã xuống giường. Viên Phi dở khóc dở cười. Anh bế cô lên, đặt cô nằm lại lên giường, mặt lạnh lùng nói: “Bây giờ mà cô còn không biết giữ ấm sao? Tự mình hủy hoại cơ thể thì cũng không ai thương hại đâu!”

Viên Phi xoay người, thấy cánh cửa tủ quần áo đang mở, bên trong đều là những bộ quần áo đẹp nhưng rất mỏng. Anh lại nhíu mày: “Một bộ đồ dày cũng không có.”

“Anh nghĩ đồ dày mà đẹp thì không cần nhiều tiền để mua à?” Dương Hồng Quyên trả lời một cách yếu ớt. Cô muốn anh mau rời đi.

Viên Phi thực sự nói xong đã rời đi. Nhưng mà, một lúc sau anh quay lại mang theo một bát nước đường nâu. Anh nói: “Tôi nhớ trước đây mỗi lần cô đến kỳ, thì sau khi uống nước này sẽ đỡ đau.”

Dương Hồng Quyên lấy bát nước đường nâu uống một hơi. Viên Phi đi ra ngoài cất bát. Điện thoại của Dương Hồng Quyên reo lên, cô vừa ôm bụng vừa trả lời điện thoại.

“Là anh Tiên ngồi ghế 31D bay tới New York. Tôi nhớ, làm sao anh biết số điện thoại của tôi?” Dương Hồng Quyên nói xong liền cắn răng.

“Ăn à? Được, tối mai tôi rảnh.” Dương Hồng Quyên nói một chữ thì cắn răng một lần, vất vả mới nói được câu hoàn chỉnh.

Cô đang đợi người bên kia điện thoại nói địa chỉ thì điện thoại đột nhiên bị người khác lấy đi, ném ra ngoài cửa sổ.

“Tên nhà giàu mới nổi họ Viên kia, anh làm gì vậy?” Dương Hồng Quyên tức giận, nhưng vì đau bụng nên mắng người cũng mất khí thế.

Viên Phi thò tay vào áo măng tô, lấy ra một chiếc ví màu đen, sau đó mở ví ra, lấy một xấp tiền giấy màu đỏ và ném vào mặt Dương Hồng Quyên, lần lượt lấy ra nhiều thẻ khác nhau trong ví, ném xuống trước mặt cô.

Viên Phi nổi giận đùng đùng nói: “Không phải cô thích đàn ông giàu à? Là đàn ông có tiền rủ cô ra ngoài cô liền đi! Số tiền này cô dùng đi, mấy cái thẻ này cô cứ tùy tiện cà! Sau đó đừng có mà đi ra ngoài với mấy tên đàn ông khác! Mặc đồ dày hơn cho tôi!”

Dương Hồng Quyên ôm bụng, sửng sốt nhìn anh.

“Tôi nuôi cô!” Viên Phi hét to.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play