Hai bên đường đi ở nghĩa trang trồng đầy cây cối. Mùa này lá cây đã vàng, một cơn gió thổi qua, những chiếc lá rơi bay vào nghĩa trang. La Xán Xán chậm rãi bước đằng sau Nguyên Nghị giữa nghĩa trang. Bọn họ cách hai bên đường một khoảng, lá lơ lửng rơi trên người họ rồi rơi xuống đất. Hai người họ không nói gì, bên tai La Xán Xán chỉ có tiếng gió và tiếng bước chân dẫm lên lá rơi.
Cô nhìn theo bóng lưng anh, dáng người thật cao lớn.La Xán Xán cảm thấy mình như quay lại khoảng thời gian trước, cuối cùng cũng chỉ có thể lặng lẽ nhìn anh như thế này, tất cả tình cảm phải giấu nhẹm trong tim. Không, phải nói là khó khăn hơn lúc trước, phải kiên cường hơn. Bởi vì mối quan hệ kiểu này tốt nhất là cả đời cũng không nên để người khác biết.
La Xán Xán vẫn đang lặng lẽ suy nghĩ. Đột nhiên, Nguyên Nghị quay lại nói “Đến rồi” là cô giật mình, đôi giày cao gót màu đen của cô bước bên vệ đường, gót giày rơi vào trong vũng bùn. Cô hơi dùng lực nhấc gót giày ra khỏi bùn. Ngẩng đầu lên nhà, cô thấy một tấm bia mộ trước mặt Nguyên Nghị. Bia mộ khắc chữ “Lăng mộ liệt sĩ Hứa Xương Bình”, bên cạnh tên là một bức ảnh trắng đen.
La Xán Xán lập tức bước tới. Cô đang cầm hoa cúc trắng, đứng trước bia mộ của bố mình, nhìn vào bức ảnh trắng đen, thì ra bố cô trông như thế này. Cô run rẩy gọi “Bố”. Cô bình tĩnh được một chút lại kích động, mỉm cười, giới thiệu với người trong hình: “Bố, con là Xán Xán, là con gái của bố. Năm nay con hai mươi lăm tuổi. Xin lỗi, hai mươi lăm năm con mới đến thăm bố, là con bất hiếu.”
La Xán Xán nói xong, im lặng nhìn người trong ảnh. Nguyên Nghị yên lặng đứng bên cạnh cô, cũng nhìn người trong bức ảnh. Một lúc lâu sau, La Xán Xán khom lưng đặt hoa cúc trắng trong tay trước bia mộ.
Đã có một bó hoa cúc trắng ở đó, cô biết là của Nguyên Nghị. Nguyên Nghị trước cô một bước.
Cô đứng dậy, quay lại nói với Nguyên Nghị: “Cảm ơn anh vì đã đưa em đến gặp bố.”
Nguyên Nghị nhìn cô, đôi mắt khẽ nheo lại. Thực sự chỉ là có hai ngày mà họ đã xa cách như vậy, giống như một giây trước anh đang ôm cô, thì một giây sau họ đã là những người xa lạ.
La Xán Xán liếc nhìn anh, liền quay đi nhìn chỗ khác rồi rời khỏi nghĩa trang. Cô còn muốn đến nghĩa trang Nam Thành để thăm mẹ. Cô đi về phía trước, ở sau có tiếng bước chân.
Sau khi đi khỏi nghĩa trang liệt sĩ, La Xán Xán lên xe buýt đến nghĩa trang Nam Thành. Cô bước vào xe, ngồi xuống một chiếc ghế trống, nhìn lên, thấy Nguyên Nghị đang đứng bên cạnh. Một tay anh vịn vào tay cầm, một tay thả lỏng bên người. Cô tự hỏi có phải anh cũng đến nghĩa trang gặp mẹ cùng cô.
Khi xe đến trạm, La Xán Xán xuống xe. Cô đi mua một bó hoa cúc trắng, rồi đi bộ đến nghĩa trang. Có tiếng bước chân phía sau, cô không nhịn được quay đầu lại, Nguyên Nghị đang cầm một bó cúc đi đằng sau. Cô quay lại và tiếp tục bước đi.
Nghĩa trang rất rộng lớn, La Xán Xán đứng ở lối vào nghĩa trang nhìn.
“Đi theo anh.” Nguyên Nghị nói.
La Xán Xán nghĩ, Nguyên Nghị chắc là đến đây hơn một lần rồi, mà cô một lần cũng chưa từng đến, trong lòng cô cảm xúc rất lộn xộn.
“Cảm ơn.” Cô nói với Nguyên Nghị.
Nguyên Nghị bước vào nghĩa trang, La Xán Xán đi theo anh. Nguyên Nghị thực sự quen thuộc với nơi này, anh đi thẳng đến hàng bia mộ thứ ba, rồi dừng lại trước bia mộ thứ năm.
“Đây là dì.” Nguyên Nghị quay đầu lại và nói với La Xán Xán.
La Xán Xán bước tới, đứng cạnh Nguyên Nghị, rồi khom lưng đặt bó hoa cúc trắng trên tay xuống. Nguyên Nghị cũng đặt bó hoa cúc xuống. Hai người cùng nhau đứng dậy.
La Xán Xán lại lên tiếng: “Mẹ, con là con gái của mẹ, Xán Xán, con đến gặp mẹ rồi đây.”
Lần trước đến thăm mẹ Xán Xán, anh đã giới thiệu mình là bạn trai của Xán Xán. Lần này anh chỉ đặt hoa xuống mà không nói gì.
La Xán Xán và Nguyên Nghị đứng cạnh nhau trước bia mộ, thăm hỏi người trước mặt.
Trời đột nhiên đổ mưa, La Xán Xán vẫn đứng đó. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy mẹ ruột của mình, cô muốn ở cùng bà lâu hơn.
“Xán Xán, đi thôi, hôm khác chúng ta lại đến thăm mẹ em.” Nguyên Nghị nói.
La Xán Xán không để ý Nguyên Nghị đã nói “chúng ta”. Cô ngước lên, nước mưa lập tức tạt vào mặt, lạnh cóng. Cô xoay người đi ra khỏi nghĩa trang.
Mưa làm con đường ướt nên hơi trơn. Giày cao gót của La Xán Xán không dễ đi. Nguyên Nghị đưa tay ra, nắm lấy tay cô.
“Nguyên Nghị, em có thể tự đi.” La Xán Xán giật ra, nhưng không được.
Nguyên Nghị nói: “Đừng nói gì hết.”
La Xán Xán hơi hé môi nhưng không nói gì.
Nguyên Nghị nắm tay La Xán Xán ra khỏi nghĩa trang.
“Cảm ơn vì lại đến thăm mẹ em.” Đứng ở trạm xe buýt, La Xán Xán nói với Nguyên Nghị.
Nguyên Nghị nghiêng đầu nhìn mái tóc cô bị mưa làm ướt đẫm, nói: “Bà ấy là dì của anh, anh đến thăm bà ấy là chuyện nên làm, em không cần cảm ơn.”
La Xán Xán nhìn anh một cách kỳ lạ. Hình như anh đang gọi mẹ cô là dì, họ rất thân thiết, mà đó là mẹ ruột của cô. Chỉ là, khi anh nói vậy, cô biết nên nói gì nữa.
Khóe miệng của Nguyên Nghị cong lên nhưng gần như không thể nhận ra.
Có một chiếc xe buýt đến, La Xán Xán lên xe. Nguyên Nghị không đi. Anh ở sau lưng nói với La Xán Xán: “Anh sẽ đi chuyến xe sau để đến thẳng sân bay luôn.”
La Xán Xán dừng lại rồi bước vào xe. Sau khi ngồi xuống ghế, cô không thể không nhìn ra cửa sổ, ánh mắt cô nhìn Nguyên Nghị đứng ở trạm xe buýt. Chiếc xe di chuyển, đôi mắt họ cùng nhìn nhau rồi biến mất.
La Xán Xán đến nhà họ La để thăm bà La. Tâm trạng của ông La đã tốt hơn, cô nói với ông La sẽ đem giấy tờ chứng minh đến đồn cảnh sát để đổi họ.
Ông La nói: “Tùy con.”
La Xán Xán “Dạ” một tiếng rồi đến đồn cảnh sát để đổi từ họ La sang họ Hứa. Thẻ căn cước, hộ chiếu phải chờ một thời gian giấy chứng nhận mới cấp xuống. Cô xin cấp một thẻ căn cước tạm thời.
Cô nhìn xuống thông tin trên thẻ căn cước tạm thời. Từ nay về sau, cô là Hứa Xán Xán.
Làm xong, cô bắt xe ra sân bay. Cô cũng muốn cập nhật lại thông tin của mình ở công ty.
“Cô đã đổi sang họ Hứa?” Trưởng phòng Chu nhìn lên tờ đơn La Xán Xán cung cấp và hỏi.
La Xán Xán gật đầu: “Đúng vậy.”
Trưởng phòng Chu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cô đổi họ của mình, bao gồm một loạt các thay đổi các tài liệu. Thông tin về tiếp viên hàng không đẹp nhất đã công khai với bên ngoài cũng cần phải thay đổi. Tôi sẽ đi xin phép giám đốc Cố.”
Sau khi Cố Tử Hàng nghe báo cáo của trưởng phòng Chu, anh không cần suy nghĩ mà nói luôn: “Được. Tôi sẽ cập nhật tất cả thông tin của cô ấy ngay.”
Đầu tiên, La Xán Xán nhận được thẻ công tác đã thay đổi, dòng chữ “Hứa Xán Xán” được in trên đó.
Cô cất thẻ công tác vào túi và bước ra khỏi tòa hành chính Trường Cát.
Không lâu sau, mọi người trong phi hành đoàn đều biết cô đã đổi họ, và lại bị bàn luận thêm một lần nữa.
La Xán Xán đứng bên đường chờ xe.
Một chiếc ô tô dừng lại trước mặt cô. Cố Tử Hàng thò đầu ra, cười gọi: “Hứa Xán Xán.”
La Xán Xán ngẩng đầu, nghe được tên này liền mỉm cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT