Anh chờ em về, ngủ ngon.

“Trước tiên phải thay ổ khóa bị hỏng đã.” Rốt cuộc Nguyên Nghị cũng lên tiếng.

Cuộc trò chuyện của La Xán Xán và Cố Tử Hàng bị cắt ngang. Cố Tử Hàng nhanh nhẹn trả lời: “Tôi sẽ gọi người đến sửa ngay.” Lúc đó thật ra chỉ vì lo lắng cho La Xán Xán, nên anh cũng không quan tâm đến chuyện ổ khóa bị phá.

Nguyên Nghị bình tĩnh nói: “Để tôi gọi là được rồi.”

Cố Tử Hàng cũng không định giành làm việc ấy.

Nguyên Nghị tìm người đến sửa ổ khóa cho La Xán Xán. Đến khi thợ sửa xong, anh lo lắng cho sức khỏe của cô vì ngồi trên xe lâu, nên đã bảo cô nghỉ ngơi cho thật tốt. Dặn dò xong, cả Nguyên Nghị lẫn Cố Tử Hàng cùng nhau ra khỏi nhà.

Hai người cùng vào thang máy đi xuống dưới. Từ lúc vào cho đến khi ra khỏi thang máy, cả hai vẫn không hề nói một lời. Mãi cho đến lúc gần đến xe của mình, bấy giờ Nguyên Nghị mới dừng lại xoay người hỏi Cố Tử Hàng: “Sửa ga hết bao nhiêu?”

Cố Tử Hàng thầm nghĩ, ai mà biết cái đó bao nhiêu tiền đâu? Nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên cười: “Cậu định trả tiền giúp La Xán Xán à? Cậu xem, giữa hai chúng ta mà còn phải tính toán mấy chuyện này sao? Huống chi cũng không tốn bao nhiêu tiền.”

Nguyên Nghị mỉm cười: “Vậy được.”

“Tôi có cảm giác, hình như cậu và em vợ đã tốt hơn trước rồi nhỉ?” Cố Tử Hàng hỏi.

Nguyên Nghị gật đầu: “Ừ.”

Cố Tử Hàng hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần: “Chẳng phải tôi đã nói trong lòng cậu cô ấy không đơn giản chỉ là em vợ rồi sao? Trước đây cậu toàn phủ nhận, không thèm để tâm đến chuyện này. Bây giờ cuối cùng cậu cũng chịu tiến thêm một bước, đúng là không uổng phí công sức của tôi mà.”

“Vậy tôi phải cảm ơn cậu rồi.” Nguyên Nghị đáp.

Cố Tử Hàng cười vô cùng thoải mái.

“Tại sao Xán Xán lại bị trừ điểm?” Nguyên Nghị nhớ đến chuyện Cố Tử Hàng vừa nói ở nhà La Xán Xán ban nãy, liền hỏi.

Cố Tử Hàng kể lại chuyện xảy ra ở chỗ làm, rồi nói: “Cậu yên tâm, tôi đã nói với cấp dưới là do tôi không cẩn thận đứng sau lưng La Xán Xán, vì thế cô ấy mới đụng phải tôi và làm bể ly rượu. Hôm đó tiếp viên trưởng đã sửa lại điểm rồi. Nhưng mà cậu yên tâm đi, sẽ không ảnh hưởng gì đến việc thăng chức của em vợ cậu đâu.”

Chuyện đáng nói ở đây là anh ta đứng sau lưng La Xán Xán. Nguyên Nghị nhìn Cố Tử Hàng.

Cố Tử Hàng lại cười: “Sẽ không sao đâu. Người anh em, tôi đi trước đây.”

Nguyên Nghị gật đầu: “Ừ”.

Xe của Cố Tử Hàng đậu kế bên xe của Nguyên Nghị. Vừa nói dứt câu thì anh ấy nhanh chóng đi thật nhanh qua xe mình. Đến khi mở cửa ngồi vào trong, đưa tay cài dây an toàn thì anh mới khẽ thở ra một hơi thật dài. Cố Tử Hàng cũng nhận ra rằng, việc mình làm lần này vô cùng thừa thãi. Nếu La Xán Xán khóc thì cũng đã có Nguyên Nghị cạnh bên an ủi, không đến lượt mình.

Bên kia, Nguyên Nghị cũng lên xe. Anh cài dây an toàn, nhưng lại ngồi yên không khởi động xe. Anh vẫn ngồi đó nhìn theo xe của Cố Tử Hàng, cho đến khi chiếc xe đó mất hút, Nguyên Nghị cũng không hề dời mắt. Có một số chuyện mà anh không hề nghĩ đến. Một lúc sau anh mới thu ánh mắt lại, khởi động xe.

Tiếp viên trưởng thông báo, tất cả các tiếp viên đang trong thời gian nghỉ phép đều phải đến công ty họp gấp. Khi thông báo này được gửi, không ít người khó chịu vì các kế hoạch trong kì nghỉ của họ đều bị hủy bỏ. Về phần La Xán Xán, câu thổ lộ của Nguyên Nghị khiến cô suốt đêm không tài nào chợp mắt nổi. Nên khi trời vừa sáng, cô nhanh chóng đến công ty họp.

“Không biết họp chuyện gì, bây giờ tôi chỉ muốn ở nhà ngủ cả ngày thôi.” La Xán Xán vừa đến sảnh công ty thì gặp Dương Hồng Quyên đang vừa ngáp vừa nói.

“Đúng thế, sao lại họp đột ngột như vậy chứ? Tôi vừa mới hạ cánh là phải lật đật chạy đến đây đó!” Chu Thiến Di kéo hành lý đi tới.

La Xán Xán cũng ngáp một cái. Cô nhớ lại hôm qua Cố Tử Hàng tìm người phá ổ khóa nhà cô chỉ để nói ngày mai sẽ có một cuộc họp quan trọng. Vậy nên cô nói với Dương Hồng Quyên và Chu Thiến Di: “Nghe nói là cuộc họp này rất quan trọng.”

“Có lẽ vậy. Chứ tự nhiên lại thông báo tất cả chúng ta đến đây để làm gì. Không biết là chuyện gì đây.” Dương Hồng Quyên nói.

Tất cả những tiếp viên không có nhiệm vụ đều đã ngồi ở phòng họp.

Cố Tử Hàng ngồi trong phòng làm việc xem báo cáo điều tra của vụ máy bay rơi. Hôm qua vì phải đưa ra lý do hợp lý vì sao anh lại ở trong nhà La Xán Xán, nên đã thuận miệng nói đại là có một cuộc họp vô cùng quan trọng. Lời nói ra đến miệng thì phải làm, vì thế anh mới bảo tiếp viên trưởng thông báo cho tất cả các tiếp viên dù có nhiệm vụ hay không thì đều phải đến công ty để họp. Còn vấn đề nói gì trong cuộc họp, phải rất lâu anh mới nghĩ ra.

Đến giờ họp, Cố Tử Hàng đứng dậy, bước ra khỏi phòng làm việc, đi đến phòng hội nghị. Phòng họp ồn ào lập tức trở nên yên ắng khi anh bước vào. Cố Tử Hàng ngồi ở ghế chủ tọa, thử mic, sau đó cất tiếng: “Hôm nay lý do tôi gọi mọi người đến đây là vì có một việc rất quan trọng muốn nhắc lại.”

Tất cả các tiếp viên hàng không đang ngồi trong phòng, kể cả La Xán Xán đều tập trung nghe.

Chỉ có Cố Tử Hàng nói: “Đã điều tra ra được nguyên nhân gây ra tai nạn của chuyến bay từ Los Angeles đến London. Chính là vì cơ phó trên chuyến bay đó cố sức lái trong tình trạng vô cùng mệt mỏi.”

La Xán Xán vừa nghe thấy đã biết là sự cố máy bay mà Nguyên Nghị tham gia điều tra.

“Sở dĩ hôm nay tôi nhắc lại vì muốn nhân viên của phi hành đoàn phải nghỉ ngơi đầy đủ khi chấp hành nhiệm vụ bay, không được phép làm việc trong tình trạng mệt nhọc.” Cố Tử Hàng nói tiếp.

“Thì ra là chuyện này à, tôi còn tưởng là chuyện gì khác quan trọng.” Dương Hồng Quyên thì thầm.

La Xán Xán cũng hơi ngạc nhiên: “Nhưng đảm bảo chuyến bay an toàn, chuyện này đúng là rất quan trọng mà.”

Dương Hồng Quyên nghĩ một chút rồi gật đầu.

Dường như Cố Tử Hàng biết mọi người đang nghĩ gì, lại nói tiếp: “Mọi người đừng xem thường chuyện này, phải chú ý nghỉ ngơi cho thật tốt. Công ty chúng ta cho mọi người thời gian nghỉ ngơi đầy đủ sau mỗi chuyến bay đúng theo quy định của Cục Hàng Không Dân Dụng. Vì vậy, sau khi làm nhiệm vụ xong mọi người cần sắp xếp thời gian hợp lý. Phải nhớ rõ trong đầu, một khi đã nhận nhiệm vụ thì không được uống rượu cũng như không được thức trắng đêm…”

La Xán Xán tập trung tinh thần nghe nội dung của cuộc họp.

Cố Tử Hàng đảo mắt nhìn qua các tiếp viên, tìm thấy La Xán Xán. Ánh mắt anh ta dừng trên người cô vài giây, sau đó dời đi chỗ khác, tuyên bố: “Tan họp.”

“Cuối cùng cũng xong.” Chu Thiến Di nói. Cô ấy vừa làm nhiệm vụ xong, lúc này chỉ muốn nghỉ ngơi một lát.

Dương Hồng Quyên lại ngáp: “Đúng vậy, cuối cùng cũng xong rồi.”

La Xán Xán và các tiếp viên khác đứng dậy rời khỏi phòng họp.

Ở sân bay huấn luyện, Nguyên Nghị mặc đồ cơ trưởng ngồi ở buồng lái. Máy bay vừa cất cánh, bên trong hơi xóc nảy.

“Có hơi xốc, khi xảy ra tình huống như thế này luôn phải chú ý.” Nguyên Nghị nói với cơ phó bên cạnh mình.

Nguyên Nghị bay lên rồi hạ xuống.

Huấn luyện viên cơ trưởng Lục Đông đứng ở dưới cánh máy bay, hét lớn gọi Nguyên Nghị: “Cậu xong chưa?”

Nguyên Nghị đứng từ xa gật đầu.

Lục Đông lớn tiếng nói: “Tôi còn chưa bắt đầu! Chờ cái tên Trương Cường kia cũng hơn một tiếng rồi.”

Trương Cường, cháu trai tổng giám đốc Bắc Hàng, muốn đổi huấn luyện viên nên đã đổi qua Lục Đông. Tâm trạng Nguyên Nghị không tệ, anh đi tới trước mặt Lục Đông, vỗ vai anh ta, thể hiện sự đồng cảm: “Tôi đi trước.”

Nguyên Nghị thay đồ rồi đi đến bãi đỗ xe, vừa hay gặp Trương Cường đang bước xuống xe. Trương Cường khinh thường “hừ” một tiếng. Nguyên Nghị không thèm để ý, mở cửa bước lên xe của mình. Trương Cường không thể làm gì khác hơn ngoài việc hét lớn: “Huấn luyện viên Nguyên!”

Nguyên Nghị quay đầu, nhìn ra ngoài cửa xe. Anh hất cằm về phía người kia: “Có chuyện gì?”

“Tôi sẽ bay sát hạch vào thứ tư tới. Nghe nói anh là người chấm điểm?” Trương Cường cúi người nhìn Nguyên Nghị hỏi.

Nguyên Nghị gật đầu: “Ừ.”

Trương Cường kiêu ngạo: “Tôi mời anh bữa tối.”

“Xin lỗi, không có thời gian.” Nguyên Nghị nói xong thì quay đầu, lái xe rời đi.

Trương Cường nhìn Nguyên Nghị đi xa dần, oán hận nói: “Mẹ nó, bố mày bay mà cần mày cho điểm chắc?” Cậu ta nhất định sẽ nói với chú mình, đổi huấn luyện viên chấm điểm.

Nguyên Nghị lái xe đến bãi đỗ xe của Trường Cát. Họp xong, La Xán Xán vẫn ở lại công ty. Anh ngồi trong xe một lúc, chờ cô đi ra.

Cố Tử Hàng đang đứng ở cửa sổ phòng làm việc hút thuốc. Từ chỗ cửa sổ nhìn ra có thể thấy được bãi đổ xe. Đầu tiên anh ta thấy Nguyên Nghị lái xe đến, sau đó La Xán Xán đi ra. Nguyên Nghị xuống xe, mở cửa ghế phụ lái, La Xán Xán bước lên, Nguyên Nghị đóng cửa lại, sau đó cũng lên xe rời đi. Cố Tử Hàng vẫn đứng hút thuốc cạnh cửa sổ, chứng kiến toàn bộ quá trình Nguyên Nghị đến đón La Xán Xán.

“Chúng ta đi đâu vậy?” La Xán Xán ngồi trong xe hỏi Nguyên Nghị.

“Đi dạo phố trước được không?” Nguyên Nghị quay đầu nhìn La Xán Xán, nói.

Cô gật đầu: “Vâng”. Chỉ cần ở cùng anh, thì đi đâu cũng được.

Nguyên Nghị lái xe đến bãi đỗ của một trung tâm thương mại. Đỗ xe xong, anh và La Xán Xán cùng nhau đi thang máy lên trên.

Khi cả hai đi ngang qua một tiệm bán quần áo, Nguyên Nghị dừng lại, nói với La Xán Xán: “Chắc em mặc chiếc váy màu đỏ kia sẽ đẹp lắm. Nào, vào thử xem sao.”

La Xán Xán rất ít khi mua đồ cho mình. Mỗi lần đến trung tâm mua thương mại đều là mua đồ cho Tây Tây. Chiếc váy Nguyên Nghị nói, cô cũng thích nên mới đồng ý vào thử.

“Anh thấy sao? Có đẹp không?” La Xán Xán bước ra khỏi phòng thử đồ, hỏi Nguyên Nghị.

Nguyên Nghị nhìn một lúc rồi nói: “Để anh nhìn phía sau thử xem.”

La Xán Xán xoay người sang chỗ khác. Nguyên Nghị nhìn phía sau, La Xán Xán quay lại hỏi: “Thế nào?” Anh không nói gì, lẽ nào cô mặc lên người không đẹp sao?

Nguyên Nghị cười nói: “Rất đẹp.”

Khóe miệng La Xán Xán cong lên.

Nguyên Nghị trả tiền mua cái váy kia. Sau đó, anh còn dẫn cô đi mua thêm vài bộ đồ và giày thể thao.

La Xán Xán không thích đi giày thể thao. Nhưng Nguyên Nghị nói, nếu có thời gian thì vẫn nên vận động, tập thể dục.

Đi dạo một hồi, hai người đi vào một tiệm nước để nghỉ ngơi. La Xán Xán ngồi vào chỗ, Nguyên Nghị đi mua nước. Cả đêm cô không tài nào chợp mắt được, ấy vậy mà đến sáng cô lại phải đi họp sớm, bởi thế nên giờ chỉ đi dạo một chút cũng đã thấy mệt. Cô ngồi ở đó lấy tay đỡ trán rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Nguyên Nghị mua đồ uống trở về thấy cô đang ngủ say. Anh không nỡ quấy rầy, nên ngồi xuống đối diện cô, uống nước một mình. Đồ uống đắt hơn chỗ khác nhiều, vậy nên trong tiệm không có khách, vô cùng yên tĩnh. Nguyên Nghị uống xong cô còn chưa tỉnh giấc. Anh cũng không gọi cô dậy mà ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng lấy tay cô ra khỏi đầu, đặt tay mình lên bàn để cô dựa vào.

La Xán Xán tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên tay của người kia, cô luống cuống ngồi dậy.

Nguyên Nghị rút tay về: “Chịu dậy rồi sao?”

Lần đầu tiên trong đời cô ở gần anh như vậy, khuôn mặt bất giác ửng đỏ lên. Cô gật đầu: “Dạ.”

Nguyên Nghị cười: “Cũng đến lúc em nên tỉnh dậy rồi.”

La Xán Xán quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài ánh đèn đã rực rỡ.

“Em ngủ cả buổi chiều luôn à?” Cô rất thất vọng, đây là lần đầu tiên cô và anh chính thức hẹn hò. Vậy mà cô lại ngủ lâu như thế, đúng thật là lãng phí cả một buổi chiều.

“Đi thôi, chúng ta đi ăn tối.” Nguyên Nghị nói. Anh cầm mấy túi đồ đứng dậy.

Chỗ bọn họ ăn tối là một trang trại chăn nuôi cá. Ăn xong thì cũng đã chín giờ tối. Nguyên Nghị nói ngày mai còn có nhiệm vụ, phải về sớm một chút. Cứ như vậy mà đi về, La Xán Xán cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Ở đây có một rừng tre rất lớn, muốn đi ra khỏi thì buộc phải đi qua chỗ đó. La Xán Xán đi bên cạnh Nguyên Nghị. Cánh tay đặt bên người nhiều lần đụng trúng tay anh. Trong đầu cô không khỏi ngại ngùng định rút lại, vừa đưa tay lên đã bị một bàn tay lớn nắm lấy thật chặt. Trái tim cô lỡ mất một nhịp.

Nguyên Nghị nắm tay cô chậm rãi đi giữa rừng tre. Thỉnh thoảng có vài ngọn đèn mờ ảo chiếu sáng một góc rồi lại biến mất.

“Bàn tay nhỏ như vậy, em gầy quá rồi.” Nguyên Nghị nhẹ nhàng nói.

La Xán Xán mím môi trả lời: “Không có.”

“Anh thấy em gầy thật.”

La Xán Xán không nói gì. Giờ phút này, cô chỉ nghe mỗi tiếng tim mình đập liên hồi và tiếng lá tre bị hai người họ dẫm lên. Trong khoảnh khắc đó La Xán Xán hy vọng thời gian có thể ngừng trôi dù là một chút thôi cũng được.

Trong rừng tre, gió thổi nhè nhẹ khiến tóc cô nhẹ nhàng bay lên. Có vài sợi quẹt vào cổ Nguyên Nghị, anh dừng bước. La Xán Xán thấy anh đứng lại nên không đi tiếp nữa. Anh nghiêng người, hai tay khẽ vuốt tóc người con gái trước mặt, ngón tay lướt qua mái tóc dài của La Xán Xán. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh.

Nguyên Nghị khẽ cười: “Em rất đẹp.”

La Xán Xán cũng cười theo.

*

Từ chỗ ăn trở về cũng đã là mười giờ tối. La Xán Xán lại có nhiệm vụ bay đi New York, chuyến bay sẽ cất cánh lúc mười giờ sáng ngày mai. Sáng sớm bảy giờ là phải xuống giường rồi, vì thế cô nhanh chóng rửa mặt đi ngủ. Buổi tối trước khi ngủ, La Xán Xán nhận được tin nhắn của Nguyên Nghị: Anh chờ em về, ngủ ngon. Cô mỉm cười, chỉ cần một tin nhắn thôi cũng đã làm cô cảm thấy nhất định tối nay sẽ ngủ rất ngon. Cuối cùng cô vươn tay tới tắt đèn rồi chìm vào giấc ngủ.

Nhiệm vụ mới, lại phải cố gắng hết sức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play