Thời điểm ngày 1 tháng 10, nhiệt độ khu vực bình nguyên XX vẫn rất cao.

Người của Cung trang(*) phần lớn đều đang thu gặt thóc lúa, chỉ có người của Cung gia vào mấy ngày này đi tế tổ. Nguyên nhân sao, đám người trẻ tuổi của Cung gia cơ bản đều lang bạt ở bên ngoài, cũng chỉ có đợt nghỉ dài ngày mồng 1 tháng 10 mới về nhà tụ hội.

(Phân biệt Cung trang – thôn của người họ Cung và Cung gia trang – cả thôn trang là của một nhà họ Cung. Hơi đau não xíu =)))

Thân thể Cung Thái gia không thích hợp xuất hành. Lần này người chủ trì là Cung Tam gia, Cung Tam gia đã qua tuổi thất tuần (tuổi 70), thân thể nhìn vẫn kiện khang, thế nhưng mọi người vẫn không dám lơ là. Cung Phi cùng Cung Trọng hai thanh niên trẻ tuổi ở hai bên trái phải chiếu cố, đỡ ông đi trên con đường gồ ghề.

Cung Tam gia hiển nhiên thực thích Cung Phàm, một đội lớn toàn các chú các bác bốn năm mươi tuổi chỉ có thể đi phía sau cùng, Cung Phàm lại bị Cung Tam gia gọi tới phía trước cùng đi song song nói chuyện phiếm.

“Bên chi của Cung Thái gia cũng chỉ còn lại nhà cậu thôi.” Cung Tam gia thổn thức. Huyết mạch bên chi của Cung Thái gia quá mức bạc nhược, Ngay cả con trai ông ta trong thời kì cải cách văn hóa cũng bị □□ (trên Tấn Giang có vài từ ngữ nhạy cảm sẽ bị kiểm duyệt, raw mỗ down về cũng ko rõ nên có vài câu mỗ để nguyên nhé), người đã không còn. Chỉ có đứa con của đường đệ (em trai họ bên nội) cho làm con thừa tự, cố tình ông lão lại không có phúc khí, liên tiếp người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Hiện tại người đã già, mắc chứng si ngốc của người cao tuổi, quên rất nhiều chuyện, mọi người cũng không biết nên cảm thán đây là tốt hay xấu.

Cung Phàm không nói gì, bước chậm hơn Cung Tam gia nửa bước. Cung Tam gia gầy trơ cả xương, tóc trắng xoá, ánh mắt vẫn lợi hại giống như chim ưng.

“Hiện tại vợ cậu có thái, là chuyện tốt.” Cung Tam gia cười ha ha, trưởng bối nào cũng đều cao hứng khi huyết mạch truyền thừa.

“Đã được bốn tháng rồi.”

Cung Tam gia có chút không tin,“Bốn tháng? Bụng không hiện rõ lắm nhỉ?” Cung Tam gia lại nghĩ tới chuyện cũ nhi,“Năm đó thời điểm mẫu thân(*) cậu mang thai cậu, bụng to đến mức mọi người đều lo lắng sợ nó vỡ, khi đó mọi người đều nói là thai song sinh đó.”

(Bình thường Cung Phàm hay gọi “mụ mụ”mà edit mỗ chuyển sang “mẹ” nhưng vì tới Cung gia các trưởng bối ở đây đều dùng kiểu gọi hơi cổ một chút nên từ “mẫu thân” mình sẽ để nguyên mà ko edit thành “mẹ”)

“Mẫu thân trước kia cũng kể lại chuyện này cho cháu nghe. Có điều Phi Phi không thích ăn cơm, mỗi lần chỉ ăn một chút, bụng không to.” Cung Phàm nói.

“Không thể để nàng tuỳ ý như vậy, hiện tại dưỡng tốt, sinh đứa nhỏ sẽ bớt khổ hơn, không thể để thân thể mệt mỏi.”

Cung Phàm gật gật đầu, đoàn người dừng lại trước một khu mộ hợp từ nhiều phần mộ. Người trẻ tuổi châm hương nến, cung kính cắm xuống trước mộ bia bị lấp trong bùn đất. Lại hoá vàng mã, đốt pháo, Cung Tam gia đứng ở phía trước, lầm bẩm khấn trước mộ bia, xin tổ tiên phù hộ con cháu.

Mộ bia đã có chút năm tháng, lâu nay chưa tu sửa, chữ điêu khắc trên mặt bia đã không còn thấy rõ lắm, hòn đá cũng trải qua gió táp mưa sa, biến thành màu xám.

“Liệt tổ liệt tông, tôn tử đời này đều có công ăn việc làm. Ít nhiều cũng nhờ lão nhân gia ngài trên trời phù hộ.” Cung Tam gia lôi kéo Cung Phàm tới, đưa hương nến cho anh. Cung Phàm tôn kính khom người khấu đầu ba cái.

Các chú các bác phía sau lưng cũng cùng dâng hương, sau đó là mấy đứa nhỏ. Lục tục. Sau khi dâng hương xong, Cung Tam gia lại nâng cốc đổ lên trên mộ bia. Cuối cùng mọi người thu thập mọi thứ rồi lên đường về nhà.

“Năm tháng trôi qua lâu, đều không biết được đây là mộ của vị tổ tông nào, tìm không thấy danh tự, cũng không có biện pháp làm cho ngài một mộ bia mới.” Cung Tam gia chỉ chỉ một tấm mộ bia nâu xám gồ ghề, trong mắt đối với việc sinh tử đại sự giống như cách xa thế giới.

“Tâm thành.” Cung Phàm lời ít ý nhiều. Cung Tam gia cười ha ha,“Nói rất đúng. Hiện tại người trẻ tuổi đối với người đã qua đời người càng ngày càng không tôn kính… Trưởng bối qua đời, chính mình khóc không được còn muốn mời người đến khóc hộ, Đoan Ngọ mời người đến đốt tiền vàng… Ai…” Cung Tam gia trong nháy mắt giống như già đi rất nhiều.

Cung Tam gia lại nhìn nhìn phía sau, chỉ chỉ mấy người trẻ tuổi đang cãi nhau ầm ĩ, “Tiểu bối náo nhiệt thì náo nhiệt, nhưng cũng phải xem xem là thời điểm có đúng hay không?”

Cha mẹ của đám thanh niên trẻ tuổi có theo ở phía sau, nghe được Cung Tam gia nói vậy, đầy mặt xấu hổ, quay đầu dùng ánh mắt ý bảo mấy đứa nhỏ cung kính một chút.

Cung Phàm từ chối cho ý kiến. Cung Tam gia nhìn anh thưởng thức. Ông là trưởng bối, trước mặt tiểu bối giáo huấn mấy đứa nhỏ của bọn họ là có thể. Cung Phàm là vãn bối, ở trước mặt trưởng bối thì không thể tùy ý nói chuyện.

Đoàn người trùng trùng điệp điệp trở lại đại trạch viện. Ngày 1 tháng 10 hàng năm Cung gia tế tổ, Cung trang nhộn nhịp vô cùng, một đám người, có cá chép vượt Long môn, cũng có Phượng Hoàng phi thiên, mọi người đều đến để dính chút phúc khí. Lại nói, gen Cung gia rất tốt, thanh niên, thiếu nữ bộ dạng đẹp đẽ, lại đây xem thôi mà trong lòng cũng thoải mái. Năm nay Cung Phàm liền trở thành mục tiêu.

Cung Phàm trở về vốn chuẩn bị đi nhìn Tỉnh Phi, lại bị thím Liễu ngăn cản, thím Liễu chính là người tiếp đãi bọn họ lúc ở cửa đại trạch viện, là con dâu Cung Tam gia. Sau này nghe Cung Tam gia kêu tên của bà, Cung Phàm cùng Tỉnh Phi mới gọi bà là thím Liễu.

“Cung Phàm chờ chút, Tỉnh Phi vừa mới nôn nghén, hiện tại đang ngủ. Cháu trước cứ dùng cơm chiều rồi hãy về.” Thím Liễu lôi kéo anh ngồi xuống. Một bàn toàn trưởng bối, Cung Phàm cũng không thể không biết xấu hổ mà cự tuyệt, đành phải ngồi xuống.

Thím Liễu cầm ra bình rượu đế mà nhà mình dùng ngũ cốc cùng cẩu kỷ của nhà làm. Nhổ nút lọ, mùi thơm của rượu bay ra tứ phía, thím Liễu rót cho mỗi đại lão gia một ly rượu đế, sau đó buông rượu, đi vào phòng bếp bận việc.

Cung Phàm ít khi trở về, nhưng khí chất trên người rất tốt, dáng vẻ anh tuấn, rất được trưởng bối yêu quý. Một bàn trưởng bối liên tiếp mời rượu anh.

“Sang năm cùng trở về với cha mẹ cậu đi, khi đó vợ cậu cũng sinh rồi, mang đứa nhỏ trở về cho mấy người chúng ta nhìn xem.” Cung Tam gia cười một ngụm uống cạn rượu đế.

“Sang năm lại trở về.” Cung Phàm cũng cùng uống. Một bàn toàn mùi rượu cùng thuốc lá.

Bữa cơm từ ba giờ rưỡi chiều ăn đến tận năm giờ chiều. Cung Phàm bị chuốc cho say lơ mơ. Có người say, cả mặt đỏ bừng ghé vào trên bàn ngủ luôn. Cung Tam gia tuổi đã lớn, không thể cùng bọn họ so rượu, uống mấy chén ở trên bàn liền trở về nghỉ ngơi.

“Không thể uống nữa, trở về nhìn vợ một chút.” Cung Phàm khoát tay.

Đám đàn ông trung niên cười ha ha,“Thương vợ hả. Uống một chén cuối rồi để cậu đi.”

Cung Phàm bất đắc dĩ, uống xong chén rượu kia, liền thất tha thất thểu đứng lên, trong mắt tràn ngập tơ máu, vịn tường đi ra bên ngoài. Quay về tiểu viện mà mấy lần đều đi lầm đường, được mấy cô chị em họ tới vụng trộm nhìn anh tiện thể chỉ ra chỗ đường đi sai, cuối cùng mới về tới tiểu viện.

Cung Phàm đem cửa đẩy ra, nhìn thoáng qua vào trong phòng, nhìn cái gì cũng thấy ảnh phân thân. Cung Phàm đi ra ngoài, tới giếng nước bên cạnh lấy nước rửa mặt một phen, cảm giác thanh tỉnh không ít. Cung Phàm cũng không đi vào nữa, kéo kéo áo sơmi, để cho cổ thoải mái một chút, một mình ngồi bên ngoài, dựa vào giếng nước nhìn ánh nắng chiều phía chân trời. Một màu đỏ rực chiếu trên mặt nước, gợn sóng lấp lánh.

Ước chừng ngồi được nửa giờ, Cung Phàm đứng lên, cước bộ có chút không ổn, chậm rì rì đi vào trong phòng. Tỉnh Phi còn đang ngủ, chăn cũng chỉ che mỗi cái bụng, phòng ngừa cảm lạnh. Cung Phàm vỗ vỗ tro bụi sau mông, trèo lên nằm ở bên cạnh, hôn hôn khuôn mặt Tỉnh Phi, một lát liền ngủ.

Tỉnh Phi ánh mắt xoay tròn đổi tới đổi lui, chóp mũi đều là mùi rượu gay mũi, cùng mùi thuốc lá, hương vị quá khó ngửi. Tỉnh Phi quay đầu nhìn Cung Phàm nằm ở bên mép giường sắp ngã xuống. Đẩy đẩy, lại đẩy không ra.

Bụng kêu lục bục, Tỉnh Phi sờ sờ bụng, từ trên giường ngồi dậy, nhìn Cung Phàm ngủ như chết. Trong chốc lát chọc chọc mặt anh, trong chốc lát lại nghịch ngón tay anh. Cuối cùng đói không chịu nổi, trườn qua người Cung Phàm đi xuống giường, kéo chăn qua đắp cho Cung Phàm.

Tỉnh Phi đi ra ngoài, một lát sau, liền bưng một khay nhỏ trở về. Phía trên có hai cái bát, hoa văn màu lam, nhan sắc tương đối chìm và tối, còn có một nồi đất màu tím. Trong đó có một bát gốm đựng củ cải thái sợi.

Tỉnh Phi đem khay đặt ở trên bàn, hít ngửi cháo tiểu mễ, bị mùi thơm dụ cho khẩu vị đại khai, hai ba ngụm liền uống xong một bát cháo.

Lúc Tỉnh Phi uống tới bát thứ hai liền không thấy đói bụng như trước nữa, cuối cùng còn muốn giữ hình tượng, ngồi đó chậm rãi ăn củ cải thái sợi. Đột nhiên cảm giác có người nhìn chính mình, Tỉnh Phi cắn một sợi củ cải nhìn về phía giường gỗ khắc hoa. Cung Phàm đang gối đầu lên cánh tay nghiêng thân thể nhìn mình, ánh mắt trong sáng, dường như đã tỉnh thật lâu. Tỉnh Phi bưng bát hướng về phía anh cười cười. Cung Phàm trở mình nằm thẳng trong chốc lát, lại xuyên thấu qua cửa sổ xem sắc trời bên ngoài, trời đã tối, cầm di động ra nhìn một chốc, đã 7 giờ. Sau đó ngồi dậy nhìn Tỉnh Phi, từ trên giường xuống dưới một bước có vẻ khá xa, cảm giác như cả một đoạn sườn núi vậy.

Cung Phàm đi vài bước liền đến trước bàn, ngồi thẳng người đối diện cậu. Tỉnh Phi xoay tròn tròng mắt nhìn anh, thường thường nhíu chặt lông mi tỏ vẻ mùi trên người Cung Phàm khó ngửi.

Cung Phàm cũng không nhúc nhích.

“Đã ăn no chưa?” Cung Phàm nhìn cháo tiểu mễ của cậu.

Tỉnh Phi sờ sờ bụng không nói lời nào, thế nhưng tốc độ ăn cơm rõ ràng đã hạ xuống rất nhiều, nhìn Cung Phàm một chút, uống một ngụm cháo tiểu mễ. Cười nói “Ca, sắc đẹp của anh đúng là thay cơm~”

Cung Phàm đứng phắt lên, đem nồi đất chứa cháo tiểu mễ đổ vào trong bát Tỉnh Phi, sau đó một ngụm uống hết, ánh mắt Tỉnh Phi ngây ngốc nhìn Cung Phàm, miệng còn ngậm sợi củ cải.

“Bụng đói.” Cung Phàm vẫy vẫy cánh tay, xương cốt kêu răng rắc.

Tỉnh Phi oán giận mắt đỏ hồng nhìn Cung Phàm. Cung Phàm đứng lên,“Em cứ ngồi đi, anh đi lấy thùng tắm rửa.”

Tỉnh Phi tiếp tục u oán nhìn Cung Phàm. Cung Phàm có chút không được tự nhiên, tỏ vẻ bận rộn ở bên ngoài chạy tới chạy lui, chỉ có điều không nhìn Tỉnh Phi. Cung Phàm từ bên ngoài tiến vào, một tay nâng một thùng tắm lớn cao khoảng một mét, đường kính cũng gần một mét ba tiến vào, một tay còn lại mang theo một thùng nước nóng.

Cung Phàm đem thùng tắm đặt ở trong phòng, lại đem nước ấm đổ vào, Tỉnh Phi hiếu kì chạy tới xem, bị nhiệt khí phả đầy mặt. Ngửi được đầy mũi một mùi đặc trưng của củi lửa, trên mặt nước còn nổi một tầng dầu lơ lửng.

Cung Phàm gõ đầu cậu,“Đừng nhảy xuống, nước sôi nóng.”

Tỉnh Phi quay đầu lại nhìn anh,“Em mà ngốc như vậy sao?!”

Cung Phàm từ chối cho ý kiến, đi đến giếng nước bên ngoài múc nước. Một bên đem nước lạnh đổ vào thùng tắm, một bên nhìn Tỉnh Phi xoay mông chuẩn bị khăn mặt cùng áo ngủ của hai người.

Cung Phàm sờ nước ấm, cảm giác không sai biệt lắm, hướng về phía Tỉnh Phi ngoắc ngoắc ngón tay, Tỉnh Phi vạn phần khinh thường nhìn anh, một bên nhe răng ngốc ngốc chạy tới. Cung Phàm hai ba phát lột hết quần áo cậu, đem cậu bỏ vào trong nước. Tỉnh Phi thoải mái thở dài một hơi. Cung Phàm cũng cởi quần áo, chân dài duỗi ra, trực tiếp bước vào ôm Tỉnh Phi ngồi xuống.

Tỉnh Phi giơ cổ lên nhìn anh,“Ơ, ca, anh hôm nay không tắm nước lạnh sao?”

Cung Phàm sờ sờ cái bụng hơi nhô của cậu,“Ôm bà xã thoải mái, không muốn đi.”

Tỉnh Phi thích ý, cười đến vui vẻ. Cung Phàm cầm khăn mặt ra lau rửa cho cậu, ở chỗ bụng lau nhiều một chút. Tỉnh Phi cảm giác là lạ, đỏ mặt không nói lời nào.

“Cung Tiểu Uông trưởng thành một chút rồi.” Cung Phàm cắn lỗ tai Tỉnh Phi.

Tỉnh Phi nhịn không được kêu một chút, thanh âm dồn dập.

(…ơ =))))) hết chương đúng chỗ nhỉ)

Hết chương 54.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play