*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tỉnh Phi đặt bàn tay lên bụng Cung Phàm, cảm nhận được cơ bụng cứng rắn: “Ca, anh có đói bụng không?” Cung Phàm hôm nay dậy sớm lái xe.

“Không đói. Phi Phi đói bụng sao?” Cung Phàm buông mắt nhìn Tỉnh Phi, Tỉnh Phi thần thái đã bình tĩnh rất nhiều. Tự nhiên mà dựa vào Cung Phàm. Một cánh tay Cung Phàm khoát lên trên thắt lưng cậu, mấy người đàn ông đang đánh bài bên kia đều nhìn hai người, trên mặt có phần bối rối, muốn đến chào hỏi với Cung Phàm, lại không có can đảm.

“Phi Phi giúp ca rót chén nước được không?” Cung Phàm cúi đầu nói. Tỉnh Phi gật gật đầu từ trong lòng anh đứng lên, cũng không để ý tới ánh mắt của người khác, quen thuộc chạy đến trong phòng lấy cho anh một chén nước. Cung Phàm đứng lên, ra khỏi đình viện đi đến chỗ để xe, quay cửa kính xe xuống, cầm ra đồ ăn vặt vừa rồi mua cho Tỉnh Phi rồi lại đi vào đình viện, mọi người đều nhìn Cung Phàm, mọi người đứng ở dưới một tán cây táo cười ha ha, Cung Phàm rút ra một điếu thuốc đưa cho một ông lão, ông lão nhìn một chút, lại ngửi ngửi, không nỡ hút, liền kẹp lên vành tai.

“Chàng trai, cậu là… của nhóc Tỉnh Phi kia…” ông lão không biết nên nói như thế nào, xấu hổ nhìn Cung Phàm.

Cung Phàm gật gật đầu,“Cháu gọi Cung Phàm, cùng Phi Phi về nhà mẹ đẻ.”

Cung Phàm lời vừa nói ra khỏi miệng, mọi người đều xấu hổ không biết nói cái gì cho đúng, đàn ông không giống phụ nữ ra vẻ tặc lưỡi, chỉ cảm thấy không được tự nhiên. Cung Phàm thái độ bình tĩnh, thần sắc tự nhiên, khi cùng bọn họ nói chuyện, mọi người đều cảm giác được rất có mặt mũi.

Cung Phàm biếu cho bọn họ mỗi người một điếu thuốc, đây là một ít tập tục địa phương.“Phi Phi làm phiền các vị trưởng bối chiếu cố rồi.” Cung Phàm nói, nhìn đến Tỉnh Phi bưng một ly trà từ trong phòng đi ra, liền mang theo túi đồ ăn vặt đi qua.

Tỉnh Phi đi đến chỗ chiếc ghế, nhìn thấy Cung Phàm ngồi ở đó hút thuốc, bên cạnh còn để một túi đồ ăn vặt.

Cung Phàm tiếp nhận nước ấm: “Trà của Phi Phi?”

“A?” Tỉnh Phi sờ sờ lỗ tai, ngượng ngùng nói.“Em quên.” Cung Phàm uống một ngụm trà, Tỉnh Phi chuẩn bị lại đi vào rót nước, Cung Phàm từ phía sau ôm eo cậu. Tỉnh Phi trọng tâm không ổn, ngã ngồi ở trên đùi Cung Phàm.

“Không khát liền uống sữa chua đi.” Cung Phàm từ trong túi cầm ra một lọ sữa chua lên men. Tỉnh Phi vặn mở uống một ngụm. Cung Phàm hút một hơi thuốc, cằm đặt lên bả vai Tỉnh Phi. Phun khói. Tỉnh Phi quay đầu hỏi Cung Phàm: “Ca, anh còn khát không?”

Cung Phàm lắc đầu, lại cầm ra hạt dẻ cười cho Tỉnh Phi. Sau đó bóc cho cậu ăn. Rất nhiều trẻ con đều thèm nhỏ dãi nhìn qua bên này, nhưng đều e ngại khí thế của Cung Phàm mà không dám chạy tới.

Bên kia, Tỉnh Tinh cùng vị hôn thê Tỉnh Luật đang hướng bên này đi tới. Tỉnh Phi đang tựa vào trong lòng Cung Phàm, tầm mắt bị chặn, nhìn không thấy, Cung Phàm thấy cũng không lên tiếng.

Hai nữ nhân kia ngồi đối diện với bọn họ, kéo gần lại khoảng cách. Tỉnh Phi không nhìn thấy Tỉnh Luật cùng Tỉnh phụ, nghĩ đến bọn họ chắc là đi ra ngoài .

“Chào anh, tôi là Lưu Viện.” Lưu Viện cười nhẹ , thái độ khéo léo, tự cảm thấy thân phận của chính mình là cao quý nhất trong một đám người nhà quê không kiến thức ở đây, là người duy nhất có tư cách nói chuyện cùng Cung Phàm, ngay cả Tỉnh Tinh một thân ăn mặc thời trang, ở trong mắt cô, cũng chỉ là một người lẳng lơ. Không biết chừng về sau chính là hồ ly tinh, tiểu Tam nhi(*).

(* tiểu tam nhi: kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc người khác)

Cung Phàm ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô,“Tôi là Cung Phàm.”

Tỉnh Phi nhìn nhìn Cung Phàm, lại do dự nhìn Lưu Viện: “Chị dâu.” Lưu Viện ngọt ngào lên tiếng.

Cung Phàm cầm ra một hộp chocolate, đưa cho Tỉnh Phi, Lưu Viện chưa từng thấy qua nhãn hiệu này, chỉ cảm thấy đóng gói thực tinh tế sang trọng. Tỉnh Tinh lại nhận ra loại kẹo này, “Debauve et Gallais”(*). Nam nhân kia vì muốn dỗ nàng vui vẻ mà mua cho nàng một lần, chỉ một lần như vậy, giá cả cũng cao đến giật mình.

(*lên taobao search 1 hộp chocolate bình thường của hãng này giá khoảng 2-3 triệu VNĐ có hộp đến hơn chục triệu :”< )

Tỉnh Phi thích ăn chocolate, Cung Phàm trong lúc vô ý đã phát hiện ra. Nhất là chocolate của hãng này, Cung Phàm mỗi ngày về nhà đều sẽ mang cho cậu loại chocolate này.

Tỉnh Phi cầm lấy một viên bỏ vào trong miệng, hạnh phúc nheo lại ánh mắt. Lưu Viện cùng Tỉnh Tinh hai người nhìn bộ dáng này của cậu, trong lòng thập phần ghen tị.

Vốn hai người nhìn có chút thèm muốn, nghĩ đến chocolate thường dành cho nữ nhân. Cung Phàm thoạt nhìn tác phong nhanh nhẹn thế nhưng cũng lộ ra một chút khí chất hư hỏng, điển hình của kiểu đàn ông chuyên tình nhưng có chút xấu tính, thực hiểu rõ phụ nữ, nhưng mà người ta lại thực sự không có ý tứ đó. Tỉnh Phi hoàn toàn đắm chìm trong niềm hạnh phúc có chocolate. Lấy ra một viên đưa tới bên miệng Cung Phàm, Cung Phàm liền nuốt luôn từ trên tay cậu.

Tỉnh Phi ăn một viên liền luyến tiếc ăn tiếp, chỉ còn lại mấy viên, cậu phải ở đây mấy ngày, ăn hết sẽ không còn nữa. Tỉnh Phi khó bỏ mà đem hộp chocolate đóng lại đưa cho Cung Phàm. Cung Phàm xoa đầu cậu: “Không có việc gì, cứ ăn đi, ăn hết, ca mua tiếp cho em.” Hai người có xe, trung tâm thành phố tuy rằng có chút xa, thế nhưng Cung Phàm không muốn Tỉnh Phi chịu ủy khuất.

“Ưm.” Tỉnh Phi cười tủm tỉm tiếp tục ăn, ngẫu nhiên đút cho Cung Phàm một viên, hoàn toàn không nhìn đến Tỉnh Tinh cùng Lưu Viện đang liều mạng khắc chế tâm tình.

“Cung Phàm đại ca. Anh là người ở đâu? Nghe khẩu âm của anh không phải là người địa phương.” Lưu Viện hỏi, người nơi này toàn nói tiếng địa phương, cô nghe được nhưng không hiểu hết. Cho nên khi Tỉnh phụ Tỉnh mẫu cùng cô nói chuyện, cô thấy thực phiền. Kỉ kỉ oa oa, khó chịu !

“Người X thị.” Tỉnh Phi không muốn tham dự vào cuộc nói chuyện của bọn họ, liền dựa vào trong lòng Cung Phàm. Im lặng ăn đồ ăn vặt.

“Cung Phàm đại ca tuấn tú lịch sự, tôi sao chưa từng nghe qua Tỉnh Luật nhắc tới anh.” Lưu Viện vuốt vuốt tóc. Một làn tóc dài, gió thổi qua, bay lên rất xinh đẹp.

“Đây là lần đầu tiên tôi cùng Phi Phi về nhà mẹ đẻ. Tỉnh Luật chính là đại ca của Tỉnh Phi đi. Tôi cũng không nhận thức anh ta.”

Lưu Viện không biết nên nói cái gì. Tỉnh Phi có chút ngượng ngùng, cúi đầu chuyên tâm ăn này nọ. Cung Phàm đem sữa chua đưa cho cậu, Tỉnh Phi tiếp nhận đến uống một ngụm.

Tỉnh Tinh liếc mắt nhìn Lưu Viện: “Cám ơn anh đã chiếu cố đệ đệ của tôi.”

Cung Phàm ngẩng đầu nhìn nàng, “Phi Phi là người của tôi, tôi chăm sóc em ấy là thiên kinh địa nghĩa. Không việc gì cần cám ơn.”

Tỉnh Tinh bị lời của anh khiến cho không nói được gì. Cũng may còn có một đám trẻ con chịu không nổi sự quyến rũ của mỹ thực, bỏ ra vòng tay ngăn cản của các mẹ, chạy tới phía bên này của Tỉnh Phi. Tốp năm tốp ba đứng chung một chỗ nhìn Tỉnh Phi chằm chằm.

Tỉnh Phi không có thói quen cùng quá nhiều người chung một chỗ, cho dù là một đám trẻ con, đều sẽ khiến cậu không được tự nhiên, bị bảy tám đứa trẻ con vây quanh. Tỉnh Phi thực không được tự nhiên. Tỉnh Tinh cùng Lưu Viện hai người đều cúi đầu, bên trong ánh mắt đều là chán ghét. Nước mũi còn chảy, quần áo cũng bẩn thỉu.

Cung Phàm nhìn Tỉnh Phi, từ trong túi áo lấy ra ví tiền, cho mỗi đứa một bao lì xì. Cung Phàm tùy ý rút, nhìn ra đại khái khoảng trên dưới hai ngàn. Vài bà mẹ kia không nghĩ đến Cung Phàm trực tiếp phát lì xì, trong lòng kinh ngạc lại cao hứng, chỗ tiền kia cũng đủ cho nhà họ chi tiêu đến nửa năm. Trẻ con cầm tiền cũng thực vui vẻ, không biết tiền cụ thể có bao nhiêu, thế nhưng cảm giác rất nhiều, cả đám đều quên mất đồ ăn, cười cười chạy về trong lòng mẹ. Mấy bà mẹ giả vờ răn dạy chúng vài câu liền lấy tiền cất đi. Mấy người đàn ông bên cạnh đánh bài nhìn thấy trong lòng không có tư vị gì, thế nhưng cũng trầm mặc không nói.

Tỉnh mẫu làm xong đồ ăn, đi ra liền thấy một màn như vậy, ánh mắt mọi người hâm mộ ghen tị khiến bà thực kiêu ngạo. Cảm thấy chính mình được một phen hãnh diện.

Ngẩng đầu lại nhìn đến con trai mình tựa vào lòng một người đàn ông, cảm giác thực dọa người, cuối cùng yên lặng vào phòng, mắt không thấy tâm không phiền. Từ khi nhận năm mươi vạn(*) kia, bà liền hiểu rõ, đứa con trai này đã không còn quan hệ mẫu tử với bà.

(*1 vạn= 10.000, 50 vạn = 500.000, 50 vạn * 3490= (khoảng) 1.745.000.000 VNĐ … nói vui là Phi Phi nhà ta cũng có giá lắm đấy =))))

Lưu Viện cùng Tỉnh Tinh hai người đều có chút kinh ngạc khi thấy Cung Phàm ra tay hào phóng, đám trẻ con này đều không phải ruột thịt gì, chỉ là họ hàng xa, hồng bao (bao lì xì) này phát cúng quá lớn đi. Lưu Viện từ trong lòng nhận định, Tỉnh gia đúng là gặp may, đem con trai bán cho một người đàn ông  vừa có khí chất lại vừa có thưởng thức. Trong lòng rất mâu thuẫn, nhưng lại có phần ghen tị.

Cung Phàm cúi đầu nhìn thấy Tỉnh Phi đang nhìn chằm chằm vào mình, Tỉnh Phi từ nhỏ đến lớn đều chưa từng nhận được bao lì xì, nhìn thấy người khác cùng ca ca tỷ tỷ nhận được, bản thân mình lại không được nhận, có chút hâm mộ.

Cung Phàm cúi đầu, cười: “Phi Phi hôn ca một chút, ca sẽ cho em một đại hồng bao.”

Tỉnh Phi mặt nhất thời đỏ bừng, sợ hãi nhìn Cung Phàm, Lưu Viện cùng Tỉnh Tinh hai người có chút xấu hổ lại không được tự nhiên.

Tỉnh Phi không dám hôn, nơi này có thật nhiều người đang nhìn. Cậu rất ngại. Cung Phàm xoa eo cậu:“Ngoan.” Thanh âm trầm thấp lại khàn khàn.

Tỉnh Phi cảm giác Cung Phàm hiện tại thực hấp dẫn, đôi mắt nhắm lại, hôn lên mặt Cung Phàm. Cung Phàm cười cười. Tỉnh Phi hận không thể tìm cái lỗ chôn bản thân xuống. Cung Phàm nói được thì làm được, từ trong ví tiền rút ra một tấm thẻ đen. Đưa cho Tỉnh Phi.

Tỉnh Phi cầm thẻ không cảm thấy có vấn đề gì, bởi vì cậu từng thấy rất nhiều thẻ trong ví tiền của Cung Phàm, Cung Phàm còn đưa cho cậu rất nhiều thẻ phụ(-..- mỗ cũng muốn có người đưa cho mỗ thật nhiều thẻ ngân hàng). Lưu Viện cùng Tỉnh Tinh hai người đầy mặt kinh ngạc, nội tâm ghen tị sắp che giấu không nổi. Nhìn chằm chằm vào thẻ đen.

Tỉnh Phi tùy ý cất vào trong túi áo. Ngẩng đầu nhìn Lưu Viện cùng Tỉnh Tinh, thấy hai người họ đều  đang nhìn chính mình, khi bắt gặp ánh mắt, lại rất nhanh quay đầu qua một bên.

Cung Phàm lại châm một điếu thuốc, Lưu Viện nhìn thấy, cười nói đùa,“Cung Phàm đại ca, hút thuốc đối thân thể không tốt, tôi từ trước đến nay đều không cho Tỉnh Luật hút thuốc.” Tỉnh Tinh cũng ở bên cạnh gạt đầu.

Tỉnh Phi cũng nghiêm trang ngồi dậy, hai má tức giận, ánh mắt cũng mở tròn vo,“Đúng đó, ca, hút thuốc ảnh hưởng rất nhiều đến sức khỏe.”

Cung Phàm tay kẹp điếu thuốc, “Phi Phi là sợ ca xông khói cho em đi.”

Tỉnh Phi khí thế suy giảm,“Nào có. Mới không phải vậy.” Đầy mặt một bộ dáng đang chột dạ một chút lực thuyết phục cũng không có.

Cung Phàm bẹo má cậu một cái, không nói chuyện, Lưu Viện cùng Tỉnh Tinh hai người ngồi ở chỗ kia, nhìn động tác hai người, trong lòng dần dần không yên.

-.-.-.-

Choocolate Debauve et Gallais

beef66a7f440171276c3afa2ce837d0d     W020131114597099844720

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play