Cung Phàm quay đầu nhìn thoáng về hướng phòng ngủ, ánh mắt thâm trầm, giống đại dương mênh mông, mây đen đang vây kín trên mặt biển, tiếng sấm sét kêu réo ầm ầm, như muốn ùa lên từ phía chân trời, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh tối tăm. Cung Phàm khống chế hô hấp, điều tức lại tần suất nhịp thở.

Anh tựa vào trên sô pha, thở dài một hơi, cánh tay rắn chắc che ở trên mắt. Chỉ có đôi môi hiện ra chút khác thường.

Ban đêm Cung Phàm không trở về phòng ngủ, mà là đi đến phòng anh sắp xếp cho Tỉnh Phi. Tỉnh Phi chạy vọt vào tắm nước lạnh, nằm ở trên giường, độ ẩm có chút thấp khiến cậu cảm thấy hơi lạnh, thế nhưng tâm lý càng nhiều kinh hoảng cùng chờ mong, thân thể cứng ngắc, Tỉnh Phi nhắm mắt lại, đợi hồi lâu cũng không thấy Cung Phàm đến, tại nghe được tiếng đóng cửa của phòng bên cạnh, trong lòng có chút thất vọng nho nhỏ, thế nhưng cũng cảm giác được an toàn hơn nhiều.

Thiếu chút nữa, chỉ thiếu một chút nữa thôi. Cung Phàm liền phát hiện ra bí mật thân thể của cậu, thế nhưng Tỉnh Phi còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý. Bị người khác khinh thường mười tám năm, bị người bàn tán xôn xao mười tám năm, liệu có ai có thể chấp nhận điều khác thường của cậu hay không?

Tỉnh Phi nhìn đỉnh giường, tóc ướt sũng, ngọn tóc dán vào hai má lạnh lạnh, mang một loại chờ mong đối với Cung Phàm. Chậm rãi nhắm mắt lại.

Đồng hồ sinh học khiến Tỉnh Phi thanh tỉnh, thế nhưng ánh mắt nặng chịu dù cố gắng cũng không sao mở ra được. Thân thể nóng bỏng, ngay cả khí thở ra ngoài cũng cao hơn so với nhiệt độ bên ngoài.

“Phi Phi tỉnh rồi?” Một âm thanh trầm ấm vang lên bên tai, là Cung Phàm.

Cảm giác được trên trán có một bàn tay đang đặt lên, sau đó lại dời đi.“Phi Phi hạ sốt rồi.”

“Ca, em sinh bệnh sao?” thanh âm Tỉnh Phi có chút khàn khàn. Cảm thấy mí mắt không cũng không còn nặng như vừa rồi nữa, Tỉnh Phi cố mở ra mí mắt, nhìn thấy cái gì cũng đều là một mảnh mơ mơ hồ hồ.

“Ừm, em phát sốt.”

Tỉnh Phi cười khổ một tiếng, xem ra cấu tạo của hạ thể cũng không cho phép cậu có thể tắm nước lạnh.

“Phi Phi ngồi dậy ăn chút cháo đi.” Cung Phàm sờ sờ mặt cậu, bàn tay dày dặn khiến Tỉnh Phi cảm thấy ấm áp lại an toàn. Cung Phàm đưa tay ra phía sau nâng eo cậu, giúp cậu ngồi tựa lưng vào trên giường.

“Đây là bệnh viện sao?” Tỉnh Phi nhìn nội thất nhợt nhạt đoán.

“Ừm. Tắm nước lạnh nên bị cảm, tóc cũng không lau khô.” Cung Phàm mở nắp hộp, cháo nóng tỏa ra hơi nghi ngút. Tỉnh Phi tiếp nhận cháo.

“Ca, hôm nay anh không đi làm sao?” Cháo nóng ấm dạ dày, Tỉnh Phi cảm giác thân thể từng chút từng chút một khôi phục khí lực.

“Có đi làm, Phi Phi nghỉ ngơi cho tốt, buổi chiều hạ sốt liền cùng ca đi đến công ty.” Cung Phàm thân thủ vuốt vuốt khóe mắt xanh đen của cậu.

Tỉnh Phi nhìn khuôn mặt Cung Phàm có phần mệt mỏi, trong lòng có chút áy náy.“Ca, anh đi làm đi, em có thể tự chiếu cố bản thân.”

“Ca đi rồi, Phi Phi sẽ không khóc nhè chứ? Tiểu hài tử hình như đều không thích bệnh viện, thường hay  khóc nhè để tỏ vẻ phản kháng.”

“Em không phải tiểu hài tử.” Tỉnh Phi kháng nghị.

Cung Phàm nghe xong cười cười.“Hảo hảo ăn cháo đi.”

Tỉnh Phi ăn xong cháo hoa, ở trên giường ngủ một chút, Cung Phàm ngồi ở bên cạnh, biết đối phương sẽ không rời đi, Tỉnh Phi cảm giác thực an toàn. Nhắm hai mắt lại.

Thời điểm tỉnh lại, Tỉnh Phi cảm thấy thân thể nhẹ nhàng rất nhiều. Theo bản năng nhìn sang bên cạnh. Cung Phàm vẫn ngồi ở bên, cầm di động trong tay đối với Tỉnh Phi lắc qua lắc lại.

“Ca.” Tỉnh Phi chớp chớp mắt.

“Phi Phi hạ sốt rồi.” Cung Phàm sờ sờ trán cậu. Đi ra ngoài kêu y tá tiến vào. Kiểm tra một chút, không có vấn đề gì lớn, Cung Phàm liền mang cậu xuất viện.

Lái xe mang theo Tỉnh Phi đến công ty. Trên người Tỉnh Phi xuất mồ hôi khiến cả người dinh dính không được thoải mái. Ngồi ở trên xe xoay qua xoay lại.

“Chỗ ca có phòng tắm, Phi Phi qua đó có thể tắm rửa.” Cung Phàm dừng một chút, lại cường điệu,“Tắm nước ấm.” mặt Tỉnh Phi lập tức đỏ bừng.

Công ty Cung Phàm cách nhà cũng không xa, xung quanh được vậy bởi đô thị phồn hoa, đối diện với đại lộ người đến người đi tấp nập.

Đi theo phía sau Cung Phàm, Tỉnh Phi cơ hồ không thấy một bóng dáng người phụ nữ nào, chỉ thấy nam nhân đi lại, trên người đều là mồ hôi. Thời điểm nhìn thấy Cung Phàm đi tới có người gật đầu chào hỏi, có người tò mò trực tiếp nhìn thêm vài lần sau đó đi qua. Bất quá càng nhiều người đều tò mò nhìn mặt Tỉnh Phi đang đi phía sau Cung Phàm. Tỉnh Phi nhanh hơn cước bộ, cơ hồ đều sắp dán chặt vào trên người Cung Phàm.

Thời điểm cùng Cung Phàm đi thang máy, Tỉnh Phi phát hiện ra một điều kỳ lạ, phần lớn mọi người đều đi thang bộ, rất ít người dùng thang máy.

Cung Phàm chỉ chỉ thang bộ,“Mọi người đang rèn luyện cơ bắp ở chân. Đi nhiều lần, sẽ không cảm thấy căng cơ nhức nhối nữa. Phi Phi cũng nên chăm chỉ rèn luyện thân thể.”

Tỉnh Phi nhìn Cung Phàm, cảm thấy anh chắc chắn chú ý đến thân thể hiện tại của cậu mới đi thang máy, bằng không anh nhất định sẽ trực tiếp đi thang bộ.

Tỉnh Phi nhìn thủy tinh trong suốt,“Thân thể em vốn rất tố, em không biết tắm nước lạnh lại có thể khiến em sinh bệnh.”

Cung Phàm sờ sờ đầu Tỉnh Phi, mang theo cậu vào văn phòng mình. Lại dẫn cậu đi vào phòng nhỏ bên cạnh. Tỉnh Phi nhìn đến một chiếc giường nhỏ, bên cạnh còn có một tủ quần áo cùng phòng tắm.

“Thời điểm bận rộn, ca đều sẽ ở trong này nghỉ ngơi.” Cung Phàm chỉ vào giường, ở trên bàn bên cạnh rút ra một điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Tỉnh Phi, lại đem thuốc buông, kẹp lên vành tai.

“Ca, anh đi làm việc đi.”

Cung Phàm gật gật đầu, mang theo thuốc lá đi ra ngoài.

Tỉnh Phi ngồi ở trên mép giường của anh. Nghỉ ngơi trong chốc lát, cảm thấy khí lực ở chân đã khôi phục đôi chút, Tỉnh Phi thật sự chịu không nổi liền tiến vào phòng tắm. Tắm rửa xong mặc áo tắm đi ra.

Cung Phàm nghe được động tĩnh đoán Tỉnh Phi không sai biệt lắm đã tắm xong, đẩy cửa đi vào.

“Phi Phi đem tóc lau khô đi. Ca ở bên ngoài làm việc trong chốc lát lại đưa em về, trên bàn có máy tính, Phi Phi trước ngồi chơi một chút nhé.” Tỉnh Phi gật gật đầu, cầm ra khăn mặt khô lau tóc, mở máy tính, log in QQ, là avatar của [Viễn Sơn Lạc nhật], Tỉnh Phi mới phát hiện bản thân đang lên QQ của Cung Phàm, cũng không tắt, lại mở QQ tiếp, gõ vào QQ của chính mình. Thỏ Tuzki nhấp nháy, âm báo từ máy tính vang không ngừng.

Tỉnh Phi đại não chấn động một chút, đột nhiên nghĩ đến chính mình cùng Tiêu Dương hẹn tốt sáng nay sẽ gặp mặt. Thế nhưng cơn cảm mạo đến bất ngờ khiến cậu thất hứa! Hơn nữa cậu cũng chưa thông báo lại cho Tiêu Dương.

Tỉnh Phi cảm giác đầu đều sắp to lên, lỡ hẹn cho người ta leo cây, Tiêu Dương độc miệng sẽ độc chết chính mình. Mở QQ, Tỉnh Phi quyết định tranh thủ xử lý nhanh gọn.

Mở ra khung đối thoại, tin nhắn của Tiêu Dương ngay lập lúc xông đến, nhìn tin nhắn của Tiêu Dương, Tỉnh Phi thở ra nhẹ nhõm một hơi, Tiêu Dương có chút việc, hôm nay không tới được. Tin nhắn được gửi đến từ ngày hôm qua.

Tỉnh Phi nói chính mình cũng không đi được, do sinh bệnh. Không thể đi. Tiêu Dương không online. Cung Phàm cũng không để ý tới cậu. Tỉnh Phi mở weibo, xem tin tức.

Tin tức giải trí, Tỉnh Phi đều trực tiếp bỏ qua, Tỉnh Phi xem mỹ thực, học một ít cách làm món ngon, lại mở ra video nhìn nhìn, bị các kiểu video hài hước chọc cười không ngừng.

“Tích tích –” tin nhắn QQ.

Tỉnh Phi nhìn góc phải bên dưới máy tính, là QQ của Cung Phàm phát sáng. Tỉnh Phi do dự một chút, có nên nhìn hay không? Nhìn rồi, Cung Phàm hẳn sẽ không tức giận đi? Dù sao cũng không phải chuyện lớn gì. Vạn nhất tức giận thì sao? Tỉnh Phi lại cảm thấy với tính cách của Cung Phàm thì chắc không có khả năng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play