Lúc hắn trở lại phòng bao cũng là lúc đồ ăn đã được mang lên. Lão thái thái đang cùng Uông Lạc Lạc tán gẫu đến vui vẻ, nhìn thấy hắn tiến vào. Cả hai đều dừng lại, lão thái thái gọi hắn.
Tuyệt, đến ngồi cạnh Lạc Lạc này.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Uông Lạc Lạc đỏ lên, vì sao cô chỉ vừa nhìn thấy nam nhân này thì tim liền đập nhanh hơn. Tất cả sự tự tin như biến mất, không khỏi nhéo vào lòng bàn tay mấy cái, khiến cho bản thân trấn định hơn một chút.
Khuôn mặt Lệ Đình Tuyệt lạnh băng, ngồi vào vị trí bên cạnh lão thái thái, vị trí này của hắn vừa vặn có thể nhìn đến gian phòng cách vách. Đúng là chỗ của mấy người Mạc Thanh Yên, cô đang cùng nam nhân kia cười nói đến vui vẻ.
Trên gương mặt nụ cười chưa từng biến mất. Hơn nữa nam nhân kia còn luôn tay gắp đồ ăn cho cô.
Sắc mặt hắn càng lúc càng tối sầm lại, làm cho Uông Lạc Lạc bên cạnh càng thêm mất bình tĩnh. Bởi vì bộ dạng băng lãnh của nam nhân này xác thực rất dọa người, cô có chút khẩn trương, lại suy nghĩ có phải bản thân đã làm sai gì rồi không.
Lệ lão thái thái gắp đồ ăn cho hắn, "Tuyệt nhi, con đang nhìn đi đâu vậy?"
Lúc này Lệ Đình Tuyệt mới rút tầm mắt về, vì mấy người Mạc Thanh Yên đã ăn xong và chuẩn bị rời đi. Mà hắn lại một miếng cũng chưa ăn, vẻ mặt càng phát ra khí lạnh.
Lệ thái thái nhìn thấy hắn như vậy, biết tiểu tử này tính tình cổ quái, bộ dáng này chính là thể hiện hắn đang không vui. Chỉ có thể không ngừng gắp đồ ăn cho Uông Lạc Lạc, an ủi cô.
Đừng quan tâm đến nó, nó có thể trong lòng đang suy nghĩ đến công việc, chúng ta lo ăn của chúng ta thôi.
Tư Đồ Thiên ôm lấy Angela, sau đó nhẹ nắm tay của Mạc Thanh Yên. Cùng vú Trương nói: "Như này trông có giống người một nhà không?"
Sau đó tất cả mọi người nở nụ cười, " Tam thiếu gia, ngài cũng mau chóng kết hôn đi. Lão tiên sinh khẳng định sẽ thực vui vẻ."
Trần Tả nói xong, dắt tay của Dương Quang cùng Băng Khối, sợ bọn nhỏ đi lạc.
Mạc Thanh Yên nghiêng đầu …, một bộ dáng như một chú chim nhỏ nép vào người, sau đó còn nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.
Tam ca, huynh cùng cô ấy thế nào rồi?
Nhắc tới cô ấy, nụ cười của Tư Đồ Thiên nhạt đi vài phần, "Chúng ta không nhắc tới cái này nữa, hai ngày này Tam ca có thể thoải mái chơi cùng các ngươi."
Sau đó lòng bàn tay to lớn liền bao phủ khuôn mặt của cô, không cho cô tiếp tục nhắc đến nữ nhân kia.
Lệ Đình Tuyệt nắm chặt chén rượu trong tay, thiếu chút nữa đem cái chén bóp nát, Mạc Thanh Yên thế nhưng còn có một mặt như vậy. Ngoan ngoãn nghe lời, lúc ở cùng hắn cũng chưa từng xuất hiện.
Vì thế liền đứng lên, đi ra ngoài.
Tuyệt nhi, con đi đâu vậy?
Lệ ca ca, huynh còn chưa ăn gì mà.
Lệ lão thái thái nóng nảy, mà Uông Lạc Lạc cũng vội vã mở miệng, một chút cũng không muốn hắn rời đi. Cô rất thích nhìn trộm hắn, nhưng càng thích được ngồi bên cạnh hắn hơn.
Bà nội, cháu có việc gấp phải rời đi trước, lát nữa để tài xế đưa hai người trở về.
Sau đó liền nhanh chân rời đi, làm cho hai nữ nhân một già một trẻ đều có chút mất mát.
Lão thái thái cầm tay Uông Lạc Lạc, "Tính tình nó là như thế, từ nhỏ đã có chủ kiến của riêng mình, cho nên giờ trưởng thành rồi cũng không nghe ta nói. Nhưng loại tính cách này của nam nhân cũng là bình thường, Lạc Lạc, cháu phải cố lên, ta còn chờ để ôm chắt trai đấy."
Uông Lạc Lạc gật đầu, "Bà nội, cháu đã biết, anh ấy là kiểu cao lãnh nam thần, cháu thực sự thích, cháu sẽ cố gắng."
Cô cũng không có rụt rè gì, một nam nhân tuyệt vời như vậy, cô không nghĩ sẽ bỏ qua. Tuy rằng cô là tam tiểu thư của Uông gia, cũng rất cao ngạo. Đối với nam nhân căn bảo là coi thường, tuy nhiên gặp được Lệ Đình Tuyêt, cô rốt cuộc không kiêu ngạo nổi.
Lệ Đình Tuyệt dừng xe trước cửa nhà Mạc Thanh Yên, nhìn thấy bên trong có ánh đèn, con ngươi mờ khói híp lại. Tay trái đặt lên cửa sổ xe, tay phải cầm di động nhắn tin cho cô.
Ra ngoài đi, chúng ta cần phải nói chuyện.
Ngữ khí lạnh lẽo, điện thoại của Mạc Thanh Yên rung vài cái, Từ Đồ Thiên cầm lấy nhìn thấy nhìn thoáng qua.
Là đàn ông......
Ánh mắt thâm trầm, Đại ca ca có tình địch, có cần đem việc này nói cho huynh ấy không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT