Mạc Thanh Yên gật gật đầu, đi ra ngoài tìm bác sĩ.

Angela cười khanh khách, "Thúc thúc, tiểu di nghe lời thúc nói kìa. Trước kia tiểu di không bao giờ chịu nghe lời người khác, thúc nhất định phải cố gắng lên nha, cùng tiếu di kết hôn."

Bé nghĩ đến mẹ một mình chăm sóc cho ba đứa trẻ, có một lần, bọn Cát cát cùng bé đều bị bệnh, mẹ mấy ngày mấy đêm liền đều không ngủ. Sau đó liền gầy đi nhiều, cuối cùng mệt mỏi mà cũng sinh bệnh luôn.

Nghĩ đến cũng thấy mẹ thật khó khăn, nếu như bọn họ có một người cha, như vậy tốt biết bao. Lúc đấy mẹ cũng sẽ không vất vả nhiều thế này nữa, còn có người chăm sóc mẹ.

Cho nên bé cảm thấy thúc thúc tốt lắm, lại đẹp trai, cùng mẹ rất xứng đôi.

Lệ Đình Tuyệt khiêu khiêu mi, hai tròng mắt lóe lên sự tự tin. Nâng tay sờ sờ đầu tiểu nha đầu, "Được, ta nhất định sẽ thực cố gắng đem cô ấy trở thành vợ, bất quá, trước hất An An phải đáp ứng với ta một điều kiện."

Khuôn mặt bánh bao của Angela hiện lên một tia mơ hồ, đôi mắt to chớp chớp hai cái.

Được.

CÔ bé vươn bàn tay nhỏ bé, "Chúng ta cùng nhau ngoắc tay."

Lệ Đình Tuyệt nhìn bàn tay nhỏ bé đặt cùng bàn tay to của bản thân. Không biết vì cái gì? Cùng tiểu nha đầu này ở cùng một chỗ. Chính là muốn thỏa mãn bé một cách vô điều kiện, cho dù đó là những chuyện ngây thơ như nào đi chăng nữa hắn cùng theo bé

Lạp câu, thắt cổ, một trăm năm không được biến.

Âm thanh ngọt ngào của cô bé vang lên, trong mắt Lệ Đình Tuyệt hiện lên tia ấm áp.

Về sau khi nhìn thấy cây xoài, nhất định phải tránh xa, được không? Bởi vì nếu cháu ăn nó, thân thể sẽ không thoải mái, cháu thích bị tiêm sao?

Hắn ôn nhu nói, dùng ánh mắt từ ái như giữa cha với con gái mà nhìn bé.

Angela lần đầu cảm nhận được ánh mắt giống như mang theo tình thương của cha, vì thế liên tục gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

Chính là ăn rất ngon a, An An kìm không được.

Nha đầu này thích nhất cây xoài, bây giờ lại không thể đụng vào. Vì vậy khi được cho nếm thử, liền trúng chiêu của Mạc Thanh Tuyết.

Lệ Đình Tuyệt nở nụ cười, tiểu nha đầu này thật sự rất đáng yêu, luôn khiến người khác không kìm được mà thích bé.

Thúc thúc biết, nhưng ăn so với bị tiêm thì cháu sợ cái nào hơn?

Angela nhìn bàn tay nhỏ bé của bản thân, thời điểm bị tiêm rất đau, bé khóc rất nhiều. Giống như hiểu được, cô bé gật gật đầu.

Cháu hiểu rồi, lần sau sẽ không ăn nữa.

Lệ Đình Tuyệt nâng ngón tay út lên cho cô bé xem, "Chúng ta đã ngoắc tay, một trăm năm."

Lúc này Mạc Thanh Yên cầm thuốc vào, "Angela, mau uống thuốc nào."

Cô đem thuốc đến bên miệng cô bé, Angela lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn.

Không muốn uống thuốc, không muốn.

Mạc Thanh Yên biết nha đầu này sợ nhất là uống thuốc, không thích vị cay đắng, thế nhưng giờ nó bị như vậy, không uống thuốc sao mà được. vì vậy ánh mắt cô liền hung hơn một chút, "Nhanh lên, bằng không mẹ sẽ ép con uống."

Đây là cách mà cô đã dùng từ khi con bé còn nhỏ, tiểu nha đầu không chịu uống liền ôm vào lòng rồi uy con bé uống.

Angela vẫn tiếp tục lắc đầu, "Không muốn, không muốn"

Lệ Đình Tuyệt cầm lấy chỗ thuốc, "An An, nhắm mắt lại rồi nuốt xuống, ngày mai thúc sẽ mua thật nhiều Barbie cho cháu."

Bộ dáng hắn uy đứa nhỏ uống thuốc nhìn thật quen mắt. Giống như khi bản thân mình còn nhỏ, cha cũng là như vậy uy cô, ánh mắt liền vậy mà hơi mờ.

Angela vừa nghe đến Barbie liền đem mọi thứ quên hết, há miệng đem thuốc uống hết. Khuôn mặt nhỏ nhắn tuy nhíu mày nhăn nhó một chút, nhưng nghĩ đến sẽ có thật nhiruf Barbie liền vui vẻ trở lại.

Mạc Thanh Yên cũng không đồng ý phương pháp này, "Lệ Đình Tuyệt, có ai dạy trẻ nhỏ như ngươi không? Như vậy sẽ làm hư con bé đó."

Tôi nguyện ý đem con bé sủng cả đời.

Nghe được lời hắn nói, Mạc Thanh Yên thế nhưng thất thần. Lời này rất giống một lời hứa của cha đối với con gái, cha của Angela hiện đang ở đâu? Là ai?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play